Trước giờ hắn chỉ đi làm, tháng tháng hãnh diện đem cheque lương về thảy cho vợ là xong. Nếu nhà cửa dơ dáy, đứa con ngu xuẩn thì hắn trút hết lên đầu vợ. Hắn suy nghĩ cũng hợp lý thôi: Tại vợ hắn cưng con không biết cách giáo dục mà ra nông nỗi này. Thằng con vô tâm ích kỷ, suốt ngày chỉ lầm lì ôm cái computer rồi ăn cho mập ú, trong khi chính vợ hắn là người mua game computer về và suốt ngày nấu ăn, chăm sóc cho nó. Càng bực vợ ghét con, thằng nhỏ càng trốn tránh không muốn gần gũi hắn, vì vậy có mấy hắn đã hét và đuổi thằng nhỏ ra khỏi nhà. Hắn nhớ có lần vợ hắn đã khóc nức nở nói: Tại sao anh không hiểu cho em, cho con? Anh chỉ có khối óc chứ không có trái tim! Bây giờ hắn mới thấm thía câu nói này. Cô đi làm nhà máy đâu đuợc ngồi văn phòng như hắn, về nhà phải nấu ăn dọn dẹp, lo tất cả mọi việc. Vì trong hãng máy chạy ồn ào rồi về nhà phải la hét với đứa con riết thành thói quen, vợ hắn nói hơi to, hắn chửi vợ cái miệng như cái loa mà không tìm hiểu nguyên nhân. Hắn còn tỏ ra chán ngán khi so sánh vợ mình với vợ người khác. Hắn chỉ chờ dịp để moral, dạy vợ cách dạy con mà chính hắn chẳng làm điều gì thực tế cho gia đình. Vợ hắn gầy gò già trước tuổi trong khi hắn vẫn bảnh bao phơi phới, con gái có đứa mê!
Hắn yên lặng nhìn tượng Chúa, thấy mình quả thiếu
trái tim thông cảm, thiếu hành động yêu thương. Không khóc được, nhưng
lồng ngực của người đàn ông không tim bỗng thổn thức....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment