Chắc em ngạc nhiên lắm nếu biết anh đã âm thầm
rửa tội tại một nhà thờ bé nhỏ nơi đây. Anh thật vui vì hiểu được Chúa là đấng
an ủi đầy tình thương. Trước đây anh đã cứng lòng vô cùng. Anh còn giận Chúa vì
cho rằng ngài không thương loài người. Anh bướng bỉnh tội lỗi bị phạt đã đành,
còn em là con ngoan, đạo đức tốt lành như vậy mà Chúa vẫn để em khổ.
Anh thầm
thách thức là nếu ngày nào Chúa cho em thật sự hạnh phúc, ngày đó anh sẽ vào đạo
để đút lót, tạ ơn Người! Nhưng anh thấy em vẫn cực khổ từ thể xác tới tinh thần.
Anh thương em lắm - tiếc là em đã có chồng. Anh biết mình không được quấy rầy đời
sống tình cảm, làm em khổ thêm, nên đã đi xa kẻo không kềm lòng được.
Anh làm
thiện nguyện cho một quốc gia nghèo khổ xa xôi. Thế rồi cuộc sống nơi đây đã dạy anh về tình
thương, giúp anh hiểu được ý nghĩa cuộc đời. Anh vẫn nhớ và mến phục em, tối nào
anh cũng viết cho em – dù không bao giờ gởi – xem như anh viết nhật ký cho chính
mình. Em giỏi quá, em đẹp quá, em như thiên thần vui trong bổn phận và chấp nhận
mọi khó khăn. Anh phải tập để từ từ được nhẹ nhàng hơn khi nghĩ về em.
Ngày
nào lòng anh thanh tịnh không còn ‘sân si’ khi nghĩ về em nữa, không thấy ghét
chồng em nữa, anh sẽ về lại thành phố thăm em, mình sẽ mãi là bạn tốt em nhé....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment