Thấp và vụng về nên tôi làm rớt lọ đường xuống đất vỡ tan tành. Má lấy đũa cả đét đít tôi mấy roi, giảng dạy cho một hồi. Hư như vậy bị đòn là phải, nhưng xui thay lúc đó nhà thờ tan lễ, mấy đứa bạn tình cờ đi ngang đứng lại nhìn. Tôi khóc nức nở - không phải vì đau mà vì sĩ diện. Không hiểu sao mấy chục năm qua mà tôi vẫn nhớ câu chuyện này và cảm giác xấu hổ với bạn vẫn còn.
Từ đó tôi học được kinh nghiệm không nên làm con cái hay bất cứ ai mất mặt trước đám đông.
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment