Sub Label Menu bars



Nhà hàng

Bố con nó rộn ràng sửa soạn, một chút cả nhà sẽ đi ăn nhà hàng mừng sinh nhật chồng tôi. Tôi mắc cuời, anh già rồi mà vẫn còn thích birthday, đòi phải ra ngoài ăn. Đi nhà hàng vừa tốn tiền vừa mất thì giờ, trong khi ăn ở nhà vừa rẻ vừa tiện, lại không sợ dầu mỡ bột ngọt. Tôi lại đang cố gắng gởi tiền về Việt Nam giúp ông anh sửa nhà, nhưng không dám nói vì dù sao cũng là ngày đặc biệt, cản thì chồng tôi lại buồn, trách tôi kẹo!

Khi đến nhà hàng, tôi lặng người vì xúc động. Đây là một nhà hàng Tây sang trọng, có nhạc sống, có ánh nến lung linh. Cách đây mấy tháng khi xem TV, tôi có buột miệng nói là phải chi mình được đi ăn ở khung cảnh như vậy cho biết. Nhưng tôi nói để mà nói, chứ thật sự không nghĩ tới chuyện phí phạm như vậy. Cô gái tóc vàng đánh piano thật hay, mười ngón tay cô như múa lượn trên phím ngà. Mấy anh bồi bàn to lớn nhưng lịch sự hết sức, không vội vàng đổ tháo như ở nhà hàng Tàu bình dân gần nhà. Rắc thêm có mấy hạt tiêu vào đĩa mà ông bồi cũng trịnh trọng hỏi ý, rồi xay tiêu nguyên hạt tại chỗ cho thơm chứ không dùng loại xay sẵn.
 
Bây giờ tôi hiểu tại sao chồng tôi nhất định phải đi ăn, không phải vì anh ham vui mà vì tôi. Anh biết nếu không lấy lý do mừng sinh nhật, sức mấy tôi chịu đi!
 
Tôi rưng rưng cảm động, nói vu vơ vài câu để che dấu cảm xúc, nhưng tôi biết mình sẽ nhớ mãi bữa ăn đặc biệt này.
 
Nguyễn Ngọc Duy Hân

No comments:

Post a Comment