Sub Label Menu bars



Các bài thơ Cho Kiếp Sau

Chưa rời đã mất

Mình chưa nói chia tay,
mà tình đã xa vời ngăn cách
bóng em ngồi bên vách
gầy và buồn tựa chiếc lá rơi
Em ngồi trước mặt tôi
hai tay ta còn nắm, mà lòng chơi vơi
hơi ấm bay đi đâu mất
Quả là tình mình có nhiều khuất tất
nhưng quả là, có lần mình đã nói yêu nhau
đã có lần con tim cùng nhói rất đau

Thật ra tình mình…
đã rời đi trước một bước,
khi chưa xây mộng ước
thì có gì mà thương tiếc, lao đao
Ngày mai, đừng lo sẽ ra sao
cũng đừng rơi lệ nghẹn ngào
khi chân bước vào - vạch mức của chia ly
tiếng lòng run rẩy khắc ghi
vẫn không dám mong em quay lại

Từ hôm nay - sẽ không còn nghi ngại
ta về, rượu thất tình tập uống cho say
giả bộ cười, cố ý cho em hay
tình đổi thay, coi như gió mây bay
không vụng về chống chọi, loay hoay
kỷ niệm có nghĩa gì, còn hay không cũng chẳng nhớ.
Mà thôi, lỡ nếu gặp nhau ngoài phố
cũng giả lơ, như chưa bao giờ từng khổ
như lá ngoài sân - chưa vàng mà đã đổ
xuống sân buồn, khi em tự nguyện ra đi
khi chén tình vừa rót đủ sầu bi...
---

Đừng Hẹn 

Xin đừng hẹn kiếp sau
rồi cũng lại đứng chờ
như cây thông năm cũ
bốn mùa sầu ủ rũ
Rồi một ngày gió lũ
người sẽ đến đốn thông
lấy thân làm cột điện
đứng buồn, tự kể chuyện
xe qua chẳng thể nhìn
từ tối tới bình minh
vẫn một mình cô lẻ
Em đi ngang rất nhẹ
liệu nhận ra nhau không?
tuyết phủ trắng mênh mông
quấn tang cho cột điện
khóc mối tình tự nguyện
một lần nữa, chết thêm ....

Đừng Hẹn Kiếp Sau

Kiếp sau? Đừng hẹn người ơi!
kiếp này tình đã mỏi mòn chờ mong
Rừng thông hát gió - nhọc lòng
kiếp làm thông đứng ngóng trông nhớ người.
Rồi ai đốn hạ cuộc đời,
vót ta tròn trịa, phơi trời nắng mưa
giữa xa lộ, cột điện thưa,
xe qua vội vã, chẳng ngờ kiếp thông
Tuyết rơi trắng gọi sầu đông,
làm vành tang quấn cột thông u hoài
Nhớ ai? Gió thổi tóc dài
Thương ai? Cột điện khóc ngày mưa ngâu
Đừng hẹn nhé, dù kiếp sau,
Sợ ta lại đứng - chờ nhau ... một đời
Buông đi, sẽ được thảnh thơi
Bỏ đi, sẽ thoát kiếp người tình si
Thông reo, hát điệu vô vi
chỉ xin hãy nhớ... Đừng vì tình yêu
yêu chi, cho khổ buổi chiều
cho đau buổi sáng, cho nhiều rối ren
Cuối cùng - tình cũng lên men
nhấp vào rất đắng, đậm đen vị buồn!
----

Dặn em

Đừng hẹn kiếp sau, nhé em
kiếp đó, nào có thời gian để quên, 
mà chỉ còn buồn tênh nỗi nhớ

Đừng hẹn kiếp sau, nhé em
khi ta mang kiếp thông đêm
reo vi vu trong khu rừng cũ
nơi gió lốc thổi mùa lũ
cuốn theo mùi tóc người xưa.

Đừng hẹn kiếp sau, nhé em
vì rồi sẽ có một đêm
ai đó đốn thông ngã xuống
róc hết lá, làm cột điện
chôn giữa con đường không tên.

Đừng hẹn kiếp sau, nhé em
khi em lái xe ngang - mà chẳng biết
ta từng có một thời xanh biếc 
từng mắt liếc - từng chiêm bao
từng xôn xao - bước qua phía mặt trời lặn.

Đừng hẹn kiếp sau, nhé em
khi tuyết ngập trong đêm lặng
quấn tình ta vành tang trắng
khóc đời, khóc tình mình cay đắng
chết thêm một lần nữa, rất êm!

Đừng hẹn kiếp sau, nhé em
kiếp sau, rồi cũng vẫn yếu mềm
ta chỉ còn là làn khói
chập chờn bay ngang đỉnh núi
không đủ hình hài để tiếc nuối
không còn tim, dẫu chỉ để vấn vương.

Đừng hẹn kiếp sau, nhé em
giờ nếu còn gì chưa nói
thì xin hãy nói khi chưa tối
kẻo đêm tàn, đông tận, em ơi!
khi ta còn chút tình, dẫu chơi vơi
dẫu sầu thảm, dẫu hụt hơi
hãy nói, dẫu chữ tình rắc rối
bỏ ăn mấy ngày, vẫn không thấy đói
trời không đổ tuyết, vẫn lạnh không nguôi
rừng thông dày, còn sót nhánh lá đơn côi
oằn oại như tình mình, đang ung thư giai đoạn cuối
được mất gì, nghĩa lý gì mà tiếc nuối
nhưng ta vẫn chờ, chờ mãi, em ơi!!!
---

Đừng yêu tôi

Anh đừng yêu tôi nữa
trái tim này đã úa
mùa nắng chẳng còn xanh
mùa mưa vùi mộng lành

Anh đừng gieo mơ mộng,
bởi nhìn xa ảo mộng
biển sóng chẳng yên bờ
sông buồn không đợi gió

Anh đừng trao thương nhớ
đã muộn rồi hơi thở
khi giọt sương mong manh
tan vỡ dưới trăng rằm

Anh đừng yêu tôi nhé
nhẹ nhàng, mình sẽ khẽ
nhận ra vết thương sâu
mãi không lành ... dù đến tận kiếp sau.
---

Xin đừng
Anh đừng gieo mộng vào nhau,
Bến sông đã lỡ, con tàu đã xa.
Anh đừng thương nhớ thiết tha,
Chỉ còn trăng khuyết, chỉ là mây bay.
Anh đừng xe cát, đắp xây,
sóng vùi cát lở, hao gầy lòng anh.
Anh đừng đi - lại - quẩn quanh,
bởi chân đã gãy, chưa lành vết thương.
Xin anh đừng mãi vấn vương,
Chỉ thêm ray rứt, đoạn trường lòng nhau.
Xin anh đừng hẹn kiếp sau,
kiếp thông đón gió, bạc mầu tình duyên.
Xin anh vui vẻ, bình yên,
Còn em ấp ủ nỗi niềm riêng thôi.

Trịnh Tây Ninh

No comments:

Post a Comment