Lục bát mùa Quốc Hận
Thơ Trịnh Tây Ninh
Nằm mơ thấy ánh mặt trời
đỏ tươi như máu trong thời chiến tranh
đạn rơi, cây cũng lìa cành
con búp bê giả cũng đành nát tan
Ba mươi, nước mắt hai hàng
tháng Tư hấp hối vỡ tan câu thề
anh đi "cải tạo" xa quê
em còn ở lại, u mê kiếp người
Mẹ ngồi lóng lánh châu rơi
thương cha chết trận, thương đời lưu vong
cùng con vượt biển, vượt sông
làm sao để vượt qua lòng đớn đau?
Quốc Hận mới đó ngày nào
mà nay đầu đã đổi màu khói sương
nỗi buồn tựa khúc đoạn trường
để rồi uất hận, tiếc thương còn dài
Ai ngờ trăm sự đổi thay
Màn nước mắt tím che ngày tối đen
Gặp nhau: Ai cũng nghèo hèn
nỗi niềm dấu kín, thân, quen .... cũng đành!
Con sông uốn khúc quẩn quanh
chiếc ghe nhỏ bé chòng chành ra khơi
đổi mạng, mong chút ơn Trời
xin cho vượt thoát thấy đời Tự Do
Mẹ già ôm một mối lo
cha sầu vong quốc, con đo tủi hờn
trắng tay, ám ảnh chờn vờn
lưu vong xứ lạ, hồ trường xót xa
Kỷ niệm nay cũng đã già
rồi kỷ niệm chết, đâu là lớp sau?
cháu con có hiểu được đâu
nỗi niềm quốc hận nát nhầu tâm can
Mỗi khi cất hát Quốc Ca
nhớ cờ Vàng, nhớ bông hoa trên đồi
nhớ xưa ta đã từng cười
mà sao nay chỉ còn lời đắng cay
Ai cột trăng bằng sợi mây
cho trăng rụng xuống hàng cây sau nhà
ánh vàng đổ xuống chan hòa
hốt đem cất giữ, chờ ta trở về
Em thờ Phật, rất chân quê
ai thờ ơ vô cảm, đi, về, mặc ai
dẫu cho muôn dặm đường dài
một
lòng son sắt đợi ngày vinh quang
No comments:
Post a Comment