Về thăm vườn cũ thuở Ê-đen
Thanh thoát ô kìa một đóa sen.
Trong trắng giữa lầy trong trắng gọi
Lặng thầm trên sóng lặng thầm khen.
Gọi mời ai giữ gìn cao quý
Khen ngợi Ai thương đoái mọn hèn.
Hướng tạ ơn Trời chưa nháy mắt
Ngoảnh nhìn sen đã nở đua chen.
Trăng Thập Tự
Bài Họa 1: Sen Hồng
Thế trần vẫn mãi cuộc đỏ đen
Bận rộn quên nhìn lại đóa senTrong trăng tươi nở màu thanh khiết
Dưới trời héo úa vẫn được khen
Gần bùn hương sắc càng cao quý
Xa mây tâm trí mãi chẳng hèn
Cuộc đời trôi nổi lòng vẫn nguyện
Đẹp tựa sen hồng, chẳng bon chen
Trịnh Tây Ninh
Bài Họa 2: Sen Buồn
Buồn cho người đã trắng thay đen
Nỡ lòng dẫm nát một đóa senHương trinh đã mất, còn chê trách
Mùi bùn đọng lại, mất tiếng khen
Giờ đây tỉnh mộng, lòng tan nát
Sẽ cố vươn lên, quên nhục hèn
Một lần khờ dại đành nhận lỗi
Để chẳng bao giờ bị lấn chen
Trịnh Tây Ninh
Bài Họa 3: Hương Sen
Sớm mai thức giấc, trời tối đen
nhưng nghe thoang thoảng chút hương senCuộc đời dâu biển, lòng thanh nhẹ
Sóng gió ba đào, vẫn ngợi khen
Vinh danh Thiên Chúa, tình cao cả
Con cất tiếng ca, dẫu mọn hèn
Một ngày xin được đầy ơn sủng
Tránh chuyện thế trần, chớ bon chen!
Trịnh Tây Ninh
Bài Họa 4: Say Giữa
Làng (nói lái của Sen Giữa Lầy)
(tặng bạn hiền HĐD)Chưa say sầu đã tràn tim óc
Tỉnh lại chẳng vui, gục dưới đèn
Có say, vẫn giữ lòng thanh khiết
Dẫu buồn, nguyện ước vẫn chưa quên
Ta say nên thấy ngàn cánh hạc
Bay vút trời cao, chẳng đua chen
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment