Chuyện vui viết về gia đình, chồng con...
Nếu gặp nhau 20
năm về trước, chắc chắn chúng tôi sẽ được gọi là Ngũ Long Công Chúa. Tiếc thay
sau khi giã từ thời độc thân hoa mộng, chúng tôi bắt đầu xuống sắc: đầu óc chậm
chạp, nhan sắc phai tàn, miệng hay nói, đêm nằm thấy toàn ác mộng. Cũng may
chúng tôi còn có cơ hội gặp nhau thường xuyên, chia sẻ những kinh nghiệm, những
nỗi bực bội hằng ngày nên cũng bớt stress. Bây giờ chúng tôi đã ... sồn sồn, tự
nhận mình là Ngũ long Mẫu hậu, nhường chức Công chúa lại cho đàn con. Ngày ngày
ngoài việc ở hãng xưởng, về nhà hầu hạ lo cho chồng con, làm công tác nhà thờ
chút đỉnh, chúng tôi thỉnh thoảng gặp nhau để an ủi lẫn nhau, giúp nhau sống
vui trên cõi đời ô trọc này. Chúng tôi kết nghĩa chị em, gọi nhau theo thứ tùy
theo tuổi tác. Lớn nhất là chị Hai, xong rồi đến con Ba là tôi, rồi tới con Tư,
con Năm và con Út.
Hôm nay chúng tôi
được may mắn họp mặt đầy đủ ở nhà chị Hai - chị lớn nhất trong đám. Chị đang bị
cúm rất nặng, không khéo lại là cúm gà, ho khúc khắc, nói không nổi (nhưng
không có nghĩa là không nói) Khi chúng tôi đến chị than thở ngay:
-Mệt quá mấy em
ơi, thấy chồng người ta mà phát ham, chồng mình chẳng nên tích sự gì!
Chúng tôi đồng
loạt hỏi ngay:
-Anh Hai làm gì
cho chị ra nông nỗi này?
-Ổng truyền bệnh
cho chị. Mấy ngày trước ổng bệnh, chị cơm bưng nước rót, chăm sóc như ông vua,
ổng nhỏng nhẽo phát sợ. Bây giờ tới phiên chị gục xuống, ổng chẳng giúp được gì
làm chị phát cáu.
Vừa nói chị vừa
yêu cầu con Tư cạo gió cho chị. Cô Tư này có biệt tài cạo gió, đấm bóp rất hay.
Tư lẩm bẩm:
-Ủa, ai cạo gió
cho chị trước rồi mà chị Hai, gió còn chút đỉnh mà sao bị trầy tùm lum thế này?
-Thì anh Hai của
tụi em chứ còn ai, ổng cạo như gãi ngứa không ra gió, không thấy khỏe gì hết
trơn. Chị bảo phải cạo mạnh lên, ổng trổ mười thành công lực, làm chị rách da
bầm mình luôn. Nhờ ổng lấy dùm viên thuốc, ổng ôm cái computer mấy tiếng sau
mới đứng lên, chị phải tự đi kiếm thuốc uống cho rồi.
Cô Năm nhìn ra xa
xa, vùng kỷ niệm đen tối như còn phảng phất đâu đây, thỏ thẻ:
-Vậy là chị còn có
phước đó chị Hai, lần đó em bệnh tưởng chết luôn rồi.
Cả bọn chúng tôi
nhao nhao lên hỏi:
-Ghê vậy sao, kể
nghe coi cô Năm!
Cô Năm ngậm ngùi:
-Em bị sốt nặng
không ngồi dậy nổi, mới nhờ chồng lấy dùm viên thuốc. Ảnh lanh lẹ lắm, đưa
thuốc cho em uống ngay.
-Thế thì quý hóa
quá, Năm còn than thở cái gì?
-Không phải đâu
các chị ạ. Em uống thuốc rồi nhưng linh tính báo trước việc chẳng lành nên
check lại. các chị ơi, em đã uống thuốc sổ, đâu phải thuốc hạ nóng!
--i giời ơi, thế
chú Năm nó có biết không?
-Không! Khi em hỏi
ảnh mới lật đật lấy vỏ chai thuốc ra coi, nhưng đã trễ rồi, đã bệnh ăn không
được còn bị Tào Tháo rượt, muốn chết luôn.
Chị Hai gật gù:
-Vậy chú Năm nó
thuộc loại nhanh nhẩu đoảng!
Cô Út nổi tiếng
hiền lành, ít nói nhất đám cũng lên tiếng phụ họa:
-Còn anh Út chồng
em, khi em bệnh, không nấu cho em được 1 chén cháo, nghĩ thật là tủi thân!
Bây giờ đến lượt
tôi ca kệ:
-Mấy chị mấy em
ơi, chẳng thà không nấu còn hơn. Ông chồng nhà tui nấu cho tui được nồi cháo
nhớ đời. Ổng tưởng nấu cháo như nấu cơm, dến cho mấy lon gạo. Cháo nở ra nồi
nhỏ không vừa, ổng sang qua nồi lớn hơn, rồi lớn hơn, rồi làm khê làm khét, báo
hại cả tuần sau cả nhà còn phải ăn cháo khê, và tui đây phải chà rửa không biết
bao nhiêu là cái nồi, hết dám bệnh. Nếu không ráng rửa là ổng sẽ đem nồi khét
vứt thùng rác hết, lần sau không có mà xài. Rồi có lần ổng trổ tài làm bánh
bao, cả tháng sau tay nắm cửa, vòi vặn nước khắp mọi nơi còn dính toàn bột là
bột.
Chị Hai tiếp lời,
càng nói giọng chị càng thông suốt hơn, bớt khò khè:
-Cả đời chị cũng
uống được một ly sinh tố anh Hai xay, mà uống xong thì phải lau trần nhà cả
buổi.
Bọn tôi thắc mắc:
-Xay sinh tố cùng
lắm đổ tháo phải lau sàn nhà, lau counter, sao lại lau trần nhà vậy chị?
Chị Hai cười khúc
khích:
-Ổng bỏ quên cái
muổng trong máy sinh tố, bật nút, cái muổng lẫn sinh tố văng lên tới trần nhà,
nứt cả cái bình xay. Ổng kêu trời ơi ới làm chị tưởng cháy nhà.
Cô Tư như được
khơi lòng, tiếp lời:
-Nhà em rửa chén
dùm em được vài lần, em khiếp quá không cho rửa nữa. Nước thì tốn double, văng
tung tóe, chén thì bể mẻ lung tung, đũa và thức ăn thì rớt xuống sink làm nghẹt
ống nước. Đem bình nước ngọt em pha ra đãi khách, ảnh cầm nghiêng triền, nước
chảy tong tong xuống thảm mà còn không biết. Thật không biết phải nói làm sao.
Chị Hai lại thổn thức
tiếp tục:
-Đâu phải mấy ổng
chỉ dở việc lặt vặt trong bếp đâu, anh Hai nhà chị lại dốt luôn việc leo trèo,
sửa chửa nhà cửa nữa. Nói ra xấu hổ các em biết không, bóng đèn cháy chị phải
leo lên thay, ổng ở dưới run run giữ thang cho chị. Ổng là thư sinh trói gà
không chặt, đóng đinh thì vẹo hết cả hộp đinh, đập trúng ngón tay sưng vù nhưng
cũng không xong. Cái gì hư thì lấy băng keo dán, vá đụp vá chằng, không thay
sửa được món gì trong nhà cho ra vẻ. Vặn ốc thì trật răng, hư ít sửa ra hư
nhiều....
Tôi bật cười:
-Ai biểu hồi đó
chị mê ảnh đánh đàn, bàn tay nghệ sĩ đâu có làm chuyện nhà được.
Chị Hai rên rỉ:
-Thực tế phũ phàng
bây giờ biết ra thì đã muộn rồi! Đã vậy ổng còn đãng trí quên sót tùm lum, ngày
birthday của chị ổng có lần quên tuốt luốt.
Cô Năm xuống giọng
serious, truyền kinh nghiệm dạy đời:
-Mình phải khôn
khéo nhắc nhở mấy ổng. Gần tới ngày kỷ niệm thành hôn, em phải nói xa nói gần
cốt để nhắc khéo ảnh, có khi còn phải xuống nước bảo mấy đứa con nhắc bố. Cẩn
tắc vô áy náy các chị ạ. Đàn ông họ hay quên lắm, đôi khi không phải tại cố ý
đâu. Mình tự ái không đánh tiếng trước thì chỉ thiệt thân thôi!
Cô Năm thêm ngay
vào:
-Chồng em có lần
lòng chợt từ bi bất ngờ, giúp em giặt ủi quần áo, Mấy chị biết sao không? Áo
đầm giặt khô của em, ảnh dồn hết vào máy làm nó rút lại chút xíu, con gái em
mặc còn không vừa. Ảnh ủi thì không những cháy quần cháy áo, mà còn cháy luôn
tấm ra trải giường sateng của em nữa. Ai đời lại ủi đồ trên giường, có phôn nên
bỏ phịch bàn ủi xuống mà đi talk!
Chị Hai tắc lưỡi:
-Rõ khổ, chị tưởng
có chồng chị là độc nhất vô nhị, ra tất cả đàn ông đều vụng về như thế ư?
Tôi chịu không nổi
phát biểu:
-Nếu chỉ vụng về
tay chân thì nói làm gì, đàng này mấy ổng còn vô tâm vô tánh nữa. Hồi đó máy
giặt bị hư, tui phải đem quần áo ra ngoài giặt, nhờ ổng đi lấy về dùm, dặn dò
cẩn thận, ổng về tay không vì không phân biệt được quần áo nào của nhà, sợ lấy
lầm của người khác. Tui tốn tiền đi cắt tóc mới, ổng chẳng để ý khen một tiếng
cho mát ruột, thế nhưng cô đào xi-nê nào ra sao, ổng biết vanh vách. Tui cũng
từng bé cái lầm, có lần ổng bảo nghỉ tay đừng hút bụi nữa, tui cảm động đến
phát khóc, té ra ổng đang coi TV say sưa, không muốn bị làm ồn!
Cô Út cười cười:
-Còn cái vụ đi chợ
nữa chứ, em nhờ chồng đi mua hot dog làm bánh mì cho con đi học, ảnh không sure
mua loại nào nên xách về 7 gói 7 hiệu khác nhau, báo hại cả nhà ăn hot dog cả
tháng. Biểu ảnh đi mua đồ sale, ảnh chẳng check gì ráo, mua lộn loại regular
hoặc để chợ bấm tiền 2 lần, thật là bực mình hết sức, không lẽ việc gì mình
cũng làm.. Chồng ơi là chồng!
Cô Năm ỏn ẻn:
-Mấy ổng là vậy
đó, có lần em nhờ chồng đi đón con, mãi không thấy bố con về, rốt cuộc mới biết
ảnh đi đón lộn trường làm mấy đứa nhỏ đứng chờ cả buổi. Không hiểu sao đàn ông
kém thông minh, chậm trí nhớ như vậy nhỉ. Đã vậy còn hay tự ái, đi lạc không
chịu hỏi đường, làm mất bao nhiêu thì giờ.
Cô Tư tặc lưỡi:
-Đàn ông họ cũng
thương con, nhưng khiếp lắm các chị ạ. Hồi em có đứa đầu tiên, ổng quý lắm dành
phần tắm rửa cho nó. Em lấy làm lạ sao thằng này tuổi trâu mà không thích nước,
hễ ba nó tắm thì khóc ré hãi hùng. Mấy chị biết sao không, ảnh dùng bàn tay thử
nước, khi ảnh thấy ấm thì thằng nhỏ như bị luộc chín rồi, vì da non đâu có chịu
được nóng như da tay ảnh. Tội nghiệp thằng nhỏ hết sức, lần nào tắm xong cũng
đỏ mẩn như con tôm luộc.
Chị Hai ho cho
thông cổ họng, tiếp tục:
-Tối qua chị không
ngủ được vì anh Hai ngáy to quá sức. Không biết có người đàn ông nào ngủ không
ngáy không nhỉ?
Cô Năm được thể
trút ngay bầu tâm sự của mình:
-Chèn ơi, ngáy thì
còn đỡ, ông chồng em còn nghiến răng ken két nữa kìa, có khi nằm mơ còn khóc i
ỉ , chỉ ở địa ngục mới có khóc lóc và nghiến răng thôi phải không các chị?
Cô Tư tiếp lời:
-Em định mua cái
ear plug bịt lỗ tai lại, mình ngủ không ngon sáng dậy không nổi làm sao đi làm
nuôi con được.
Tôi thở ra:
-Nói mấy chị cười,
nghiến và ngáy còn đỡ, chồng em thở phì phì, lâu lâu nước miếng văng đầy mặt em
nữa kìa.
Cô Út nãy giờ im
lặng, chớp chớp đôi mắt nai ngơ ngác đề nghị một biện pháp hóa giải:
-Vậy chị Ba vừa
đeo ear plug, vừa đeo mặt nạ khi ngủ cho chắc ăn.
Tôi la làng:
-Tối ngủ mà trang
bị bấy nhiêu đồ nghề, làm sao chịu nổi!
Cô Út tiếp tục:
-Chồng em còn cái
màn xem TV, xem phim uýnh nhau trong phòng, ồn ào không chịu được. Đàn bà mình
hy sinh hết mọi thú vui, mọi sở thích vì chồng vì con, mà mấy ổng sao không
chịu give up cái gì, buồn ghê các chị ạ, đi chơi vẫn đi, thuốc lá vẫn hút, rượu
vẫn nhậu lai rai....
Cô Năm tố thêm:
-Đã vậy mấy ổng
còn mê gái, thấy cô nào đẹp là dòm chăm chăm, ông nào cũng đòi về VN một mình,
lúc nào cũng rắp ranh đi đắp mộ cho ông cho cha làm như hiếu thảo lắm. Chớ hề
cho mấy ổng về VN một mình nghe mấy chị. Mà có về chung với mình cũng phải kềm
kẹp, các cô ở VN nhiều mưu nhiều chước lắm, mất chồng như chơi!
-Bởi vậy! Chị không
nhớ chuyện nhà ông Tâm sao? Con trai ông về VN mê con nhỏ bia ôm, bỏ luôn hôn
thê bên đây không cưới. Ổng bực tức đi VN bắt con về lại Canada, nhè đâu ổng
cũng bị bùa mê thuốc lú mê luôn một con nhỏ khác trẻ măng, hai bố con ở lại VN
làm đám cưới linh đình quá sức.
Cô Tư than thở:
-Em cũng từng bị
lừa đó mấy chị, ngày ấy tán em, anh Tư tặng em tấm thiệp với hàng chữ: 'Tặng
người yêu duy nhất của anh' Sau này em mới khám phá ra ảnh mua lần cả chục cái
thiệp như vậy tặng mười cô khác nhau. Dù hay xạo nhưng hồi đó mấy ảnh romantic
biết bao nhiêu, ngọt ngào biết bao nhiêu, bây giờ cưới được mình rồi thì bỏ bê,
khô khan bấy nhiêu. Tặng quà thì không như ý, em có mập mạp gì cho cam, mà mua
áo size large khổng lồ cho em, làm em quê hết sức.
Cô Út lại chớp mắt
than van:
-Được quà là mừng
rồi, lâu lắm rồi chồng em chẳng tặng em cái gì. Lúc sau này lại ghiền beer,
uống riết sợ đau bao tử. Em nhắc thì ảnh bảo làm một chai budweiser cho
bớt-bơ-vơ, có gì đâu mà em cằn nhằn, nói nhiều.
Chị Hai ho khan
một hồi rồi văn hoa tiếp:
-Bởi người ta mới
nói hôn nhân có ba cái rings: Engagement ring, wedding ring và ... suffering
Bọn tôi thấm ý
cười tán đồng.
Chuông điện thoại
bỗng reo vang, chị Hai bắt phôn xong kể lại:
-Bà Hoa kế bên mấy
em ơi. Tội nghiệp bà bị chồng đánh, con bà gọi cảnh sát bây giờ rắc rối tùm
lum, mai chị bớt bệnh sẽ đi giúp bà lo kiếm luật sư.
Cô Tư cũng xuống
giọng:
-Bạn em có chồng
bị xe đụng chết , bây giờ ốm nhom khổ sở lắm. Nói vậy chứ dù sao mình cũng cần
có người đàn ông trong nhà để nương tựa, lo cho con mấy chị ạ. Chuyện giấy tờ
ngoài xã mà anh Tư không lo, em không biết phải lo làm sao!
Cô Năm thêm:
-Em hay chê trách
đàn ông, nhưng nói nào ngay anh Năm chồng em không hút xách, không bài bạc,
không vũ phu, chịu khó đi cày, cũng phải tạ ơn Chúa.
Tôi tình thật thỏ
thẻ:
-Chị ruột em bị
chồng bỏ, chị dâu em bỏ chồng, cả hai bây giờ rất cô đơn khổ sở, vừa phải làm
bố vừa phải làm mẹ lo cho đàn con, một mình một income làm sao xoay sở.
Cô Út triết lý:
-Mình phải từ bi
hỉ xả, thông cảm cho mấy ổng các chị ạ. Nhiều khi họ vô tình, vụng về chỉ vì họ
là ... đàn ông thôi. Xin tha cho họ vì họ không biết việc mình làm!! Nếu họ tỉ
mỉ giống mình thì mình lại chê họ nhỏ nhặt keo kiệt thế này thế khác. Nếu họ
nói nhiều giống mình thì ai là người nghe? Mình nên vui vẻ nhắc nhở họ và cũng
đừng expect nhiều quá.
Chị Hai kết luận:
-Chị nói thì nói
cho vui vậy thôi, anh Hai mà bệnh hay đi làm về trễ một chút là chị lo bấn ruột
lên rồi. Kiếp này mình làm đàn bà phải khổ như vậy cũng đành chấp nhận thôi,
mình chu toàn được bổn phận là vui rồi. Kiếp sau nhất định làm đàn ông cho sung
sướng.
Chúng tôi từ biệt
nhau ra về, tiếp tục sự nghiệp nấu cơm, rửa chén, lau nhà hầu hạ chồng con. Có
điều sau khi nói ra được những điều ấm ức, bực bội chúng tôi ai nấy thấy nhẹ
nhàng vui vẻ hơn. Thôi kiếp tằm thì phải nhả tơ, làm thân đàn bà mà lại là đàn
bà Á đông cũng đành phải vui với thân cò lặn lội bờ ao. Biết đâu vì ngày xưa
dại dột ăn trái cấm và dụ chồng mà ngày nay mới ra nông nỗi này.
Mấy đức ông chồng
đưa chúng tôi ra xe, chú Tư nói:
-Nãy giờ năm bà
nói chuyện gì mà sôi nổi quá vậy, phe liền ông tụi tui đang tính chuyện mừng
Noel năm nay thật lớn đây, bảo đảm sẽ có quà cho các bà, và chúng tôi sẽ trổ
tài nấu ăn cho các bà nghỉ ngơi. Bọn tui bảo nhau phải galăng với các bà chút
đỉnh, vì các bà rất giỏi và biết lo cho chồng con, các bà là số một mà, lôi
thôi các bà chê thì đâu có được phải không ??!!
Nguyễn Ngọc Duy Hân
Vậy là muà đông này, không phải tới thư viện mượn sách rồi; cảm ơn A/C Duy- Hân nghe.
ReplyDeleteMới đọc được hai chuyện ngắn. Khi đọc : CHỒNG ƠI LÀ CHỒNG, tôi lo lắng quá !
Vậy ra các bà tập hợp nhau lại chỉ để nói xấu các đấng LANG QUÂN sao? Tôi tự sờ lên gáy mình, thấy nản lòng ghê, không thấy cái gì có thể gọi là dễ thương được.
Thường vẫn vênh váo ngâm nga câu ca dao :
Đàn ông nông cạn giếng thơi,
Đàn bà sâu sắc, cái cơi đựng trầu.
Nhưng sau khi đọc chuyện này, thì khỏi có màn TỰ PHỤ đó nữa. Vì biết các bà ĐI GUỐC trong bụng các ông rồi, biết rõ cái tổ con chuồn chuồn rồi; Ôi thời oanh liệt nay còn đâu ? ??????
Nhưng đọc đến cuối, đang cảm thấy mìng chìm xuống đáy con sông VỠ MỘNG, chợt thấy tác giả ném cho cái phao cứu sinh; hú vía !
Vội tóm lấy, lội vào bờ của cái tôi bản ngã, và mừng vì sự NHÂN ĐẠO của tác giả, còn cho cánh đàn ông một con đường sống, không nỡ hạ thủ vô tình. Khi đọc đến dòng : << Nhiều khi họ vô tình, vụng về chỉ vì họ là đàn ông, xin tha cho họ vì họ không biết việc mình làm ...>> < Nghe giống lời CHUÁ ghê >.
Còn nữa :<< Chị nói cho vui vậy thôi, anh hai mà bệnh hay đi làm về trễ một chút, là chị lo bấn ruột lên rồi....>> . Nghe mà thấy mát lòng chiến sỹ ! Phew !
Không ngờ các bà nội tướng lại có cái nhìn đại lượng và còn quan tâm, còn thương đến lũ đàn ông vô tích sự chúng tôi như vậy. Thỉnh thoảng cũng muốn làm tàng với các bà, tức giận bỏ đi hoang, đi uống cafe với ông bạn, để khỏi phải nhìn bộ mặt khó ưa của mụ vợ, cằn nhằn, bẻ lái cổ chồng suốt ngày; nhưng khi nghe đ̣ược câu : Làm về trễ một chút là bấn ruột lên rồi, thì có lòng gang, dạ thép ̣đến đâu, cũng muốn BÓ TAY VỀ VỚI TRIỀU ĐÌNH ngay thôi. Thế mới biết, lạt mềm buộc chặt.
các bà cứ MỀM với chúng tôi, có bao giờ chúng tôi dám cãi, cứ là nhũn như con chi chi, bảo sao nghe vậy người ơi.
Có người đã nói : Đàn ông, là một đứa trẻ, thơ, nhưng không ngây; nên vẫn phải ôm ấp, vỗ về họ, thương yêu họ... hay như câu nói của một bà vợ trong câu chuyện này : << Tha cho họ, vì họ không biết việc mình làm >>. Họ cũng biết đấy, họ biết lời
ngọt lọt đến xương, họ biết người vợ có thể đóng nhiều vai : Người tình, người em, người chị, kẻ địch, quân ta, và cũng là người mẹ. Nhưng nghệ thuật là, họ phải gia giảm tỉ lệ các vai trò trên. Khi chồng cần người mẹ, vợ lại đóng vai QUÂN ĐỊCH. Khi chồng cần người người tình ở đám cưới, party...vợ lại đóng vai người MẸ, là mất mặt hào kiệt rồi. Cứ như thế, là dễ sảy ra cảnh :
Vợ là TA, người tình là ĐỊCH
Chiến sự sảy ra, ta về với ĐỊCH.
Nằm trong lòng ĐỊCH, ta nhớ về TA.
Cuộc sống gia đình, sẽ là THIÊN ĐƯỜNG, khi có bà vợ biết đóng các vai, đúng lúc đúng chỗ, biết khéo léo điều chỉnh tỉ lệ các vai.
Cuộc sống sẽ là địa ngục, khi người vợ cứ muốn đóng vai MẸ suốt, răn dạy đứa TRẺ THƠ NHƯNG KHÔNG NGÂY suốt, khiến nó muốn BỎ CỦA CHẠY LẤY NGƯỜI và cầu xin : Em ui, nếu có thương anh thì cho roi, cho vọt; chứ đừng cho anh triết lý cao siêu , dạy dỗ anh hàng ngày.....
Vui vậy thôi, chứ ai dám về VỚI ĐỊCH ! Chúng tôi- những ông chồng HIÊN NGANG NHƯ TỪ HẢI, luôn chỉ muốn BÓ TAY VỀ VỚI TRIỀU ĐÌNH là EM.
< Bật mí một bí quyết nhỏ, nhưng luôn work là : NGỌT ! Nhớ nhé, NGỌT. >
Duc Hoang