Sub Label Menu bars



GIẬN

 GIẬN

Nguyễn Ngọc Duy Hân

Giận là cảm xúc không bằng lòng và bực bội, có khi liên quan đến phản ứng tâm lý bất ổn của người đang bị đe dọa. Khi cơn giận gõ cửa là khi mình không vui vì gặp phải việc trái với ý hoặc trái với quyền lợi. Ông bà ta khuyên: "Chồng giận thì vợ làm lành" hoặc "Đừng cả giận mất khôn", nhưng thực hành trong thực tế thì không dễ đâu! Hôm nay đẹp trời, mời bạn gác qua những bực bội nếu có để cùng tôi nâng chén trà bàn qua một chút về chủ đề này nhé.


Thật vậy ai mà chẳng có lúc nổi giận, có khi cường độ rất mạnh và rất nguy hiểm. Có người giận vì chuyện lớn như bị phản bội, bị xúc phạm hoặc lừa gạt... Nhưng cũng có người giận vì những điều rất nhỏ như tìm không ra cây bút, bữa cơm bị nguội hay ai đó làm việc gì ... ngứa mắt! Dù lý do là gì, giận vẫn mang theo sức tàn phá, có khi âm thầm, có khi gây tai hại rõ rệt. Có câu triết lý cơn giận giống như con dao hai lưỡi: một lưỡi nhọn hướng về đối phương, còn lưỡi kia… quay ngược lại đâm vào chính mình! Cơn giận dữ đôi khi bắt nguồn từ những đố kị, ghen tuông thông thường.

Giận ở mức độ nhẹ thì có giận dỗi, giận hờn, cáu kỉnh, thấy chướng tai gai mắt. Mức độ mạnh hơn thì có giận sôi máu, sôi gan, hoặc giận rất rất nhiều thì sẽ có giận run, giận như muốn nổ tung, giận thấu xương....

Tôi cũng đã trải nghiệm một lần giận như điên, phóng ga lái xe ào ào may mà chỉ đâm vào lề đường!

Bởi thế Akhenaton đã nói: "Đừng bao giờ để mình chìm trong thịnh nộ; bởi nó giống như mài thanh kiếm để tự đâm vào ngực mình, hay giết bạn mình".

Người theo Phật xem sân hận là một loại độc tố tàn phá tâm hồn và thể xác con người - không chỉ trong đời này mà cả những kiếp sau. Đức Phật còn ví sân như lửa nóng, như giặc cướp, như rắn độc, phải đề phòng không cho nó xâm nhập. Kinh Di giáo đã nhấn mạnh giặc cướp mất công đức chính là sự giận dữ… Nếu trong tâm có những con rắn độc tham, sân, si thì phải mau trừ bỏ, nếu không sẽ bị chúng làm hại

Kinh Thánh Công giáo thì cho rằng giận dữ là cảm xúc tự nhiên của con người, nhưng cần được kiểm soát để không dẫn đến tội lỗi. Chính Chúa Giêsu cũng đã từng nổi giận khi thấy người ta buôn bán trong đền thờ. Ngài giận vì tôn kính Thiên Chúa và chống lại điều sai trái của con buôn.

Sách Châm Ngôn cũng khuyên: “Chậm giận, giàu tình thương. Người biết vun trồng khả năng kiểm soát cơn giận thì thường có sức mạnh và sự thông sáng". Sách cũng khuyên ta nên tránh xa những người dễ nổi giận để không học theo lối sống của họ, mà cũng để tránh nguy hiểm. Thí dụ nếu chồng là người vũ phu hay hành hung bạo lực, thì vợ con nên ly thân tránh xa nếu đã không thể khuyên can.

Kinh Thánh từ đó kêu gọi tỉnh thức cầu nguyện để xin ơn được vun trồng các phẩm chất như bình an, kiên nhẫn và tự chủ.

Bây giờ hãy nghe qua một câu chuyện rất đời thường, kể về ông chồng đi làm về muộn, vợ hỏi:

– Anh đi đâu giờ này mới về?

Chồng mệt mỏi rã rời, đáp cộc lốc:

– Làm.

Câu chuyện đáng lẽ kết thúc ở đó, nhưng người vợ hơi… bực, hỏi tiếp:

– Làm hay la cà?

Anh chồng cũng bắt đầu nóng:

– Muốn nghĩ sao thì nghĩ!

Kết quả tối hôm đó cơm nguội như đá, hai người ngủ riêng, sáng hôm sau đi làm cả hai vợ chồng đều không vui, giận lây tới đồng nghiệp nếu lỡ họ nói câu gì bất như ý. Thế đó, một chuyện từ nhỏ mà thành lớn và lây lan, chỉ vì giận.

Vậy cái gốc của giận là gì? Giận không tự nhiên sinh ra. Nó giống như hạt mầm nằm im dưới đất, chỉ chờ một giọt nước – hay một cú chọc giận – là nảy mầm.

Nguyên nhân thì muôn hình vạn trạng, thường là vì bị tổn thương cái tôi khi người khác động chạm tới tự ái, danh dự của mình. Cũng có khi vì kỳ vọng quá cao, mong người khác làm điều này, nói điều kia, mà bị làm ngược, con cháu không vâng lời. Cũng có nguyên nhân từ sự thiếu kiên nhẫn, chỉ cần chờ lâu là máu nóng nổi lên. Nóng như Trương Phi!

Lý do của sự sân giận có khi là quá tin vào lý lẽ: Tin mình đúng còn người kia sai rành rành, nên phải tỏ thái độ nổi giận để bảo vệ lẽ phải.

Phản ứng của con người với sự tức giận rất khác nhau. Một số người "giận cá chém thớt", có người lại hướng sự tức giận vào bên trong rồi hủy hoại bản thân. Cũng có xu hướng phản ứng với sự tức giận bằng cách trả thù. Nên nhớ nếu một cái nhà đang cháy thì việc trước nhất phải làm là chữa cháy căn nhà, không phải chạy theo đuổi bắt người đốt nhà.

Quả vậy, nếu nghĩ: “Phải nổi nóng lên thì người kia mới biết mình bất bình.” thì đó là suy nghĩ ấu trĩ, ngây thơ.

Có một chị mỗi khi chồng đi nhậu về là “xả” một trận. Chị tin rằng cứ phản ứng giận dữ thì chồng sẽ sợ không dám tái phạm. Kết quả anh chồng vẫn đi nhậu, chỉ đổi chiến thuật về nhà rón rén như mèo, gỡ dép bỏ ngoài sân, rồi ngủ luôn trên ghế sofa để tránh mặt vợ. Thế thì phản ứng giận dữ la mắng chỉ khiến ông chồng né mình, chứ không hề thay đổi bản chất của họ.

Khỏi cần nói cơn giận sẽ làm tai hại rất nhiều đến sức khỏe. Khi giận nếu nhìn vào gương thì sẽ thấy các bắp thịt trên mặt co rúm lại, đỏ bừng hoặc xám xịt, căng thẳng như một quả bom sắp nổ tung! Nét vui tươi bay đâu mất mà thay bằng hình ảnh khó ưa: Mắt long lên, miệng mím lại, miệng lắp bắp nói không ra lời hoặc hét mắng kinh khủng.

Về khoa học, các nghiên cứu đã chứng minh khi giận cơ thể tiết ra hormone căng thẳng như adrenaline và cortisol khiến tim đập nhanh, huyết áp tăng, cơ bắp căng. Khi cơ thể chịu quá nhiều cảm xúc tức giận, tim được cho là chịu tổn thương nhiều nhất. Ngoài ra, còn ảnh hưởng đến gan, phổi, dạ dày và cả hệ miễn dịch… Bên cạnh đó, nổi giận khiến não bộ nhanh chóng già đi bởi não phải chịu áp lực từ lượng huyết dịch tăng lên. Nếu lặp lại thường xuyên thì nguy cơ bệnh tim mạch tăng cao, hệ miễn dịch suy yếu, dễ đau đầu, mất ngủ, rối loạn tiêu hóa... hầm bà lằng đủ thứ!

Khi giận ta thường mất tự chủ, lý trí bị đẩy vào góc tối, cảm xúc lèo lái làm hỏng chuyện. Giận cũng làm giảm trí sáng tạo vì khi tâm trí đầy lửa, sẽ không còn chỗ cho ý tưởng mới. Đầu óc chỉ muốn thắng cuộc cãi vã, chứ không tìm giải pháp dài hạn.

Tôi có người bà con rất hiền, nhưng hễ ra đường lái xe thì anh ấy rất dễ mất bình tĩnh, mặt nóng bừng. Có lần anh bực tức kể lại sự việc: "Nếu gặp lại thằng lái xe cà chớn đó, sẽ cho nó một bài học"!

Tôi hỏi:

– Không gặp thì sao?

Anh đáp:

– Thì ... tức tiếp thôi!

Một anh bạn khác lái xe bị ép, anh vượt lên ép lại rồi 2 bên xuống xe gây gỗ. Lần này xui xẻo gặp thứ dữ, tên "Tây" kia lấy cây gậy bóng chày đập vào xe bạn tôi rồi phóng đi mất. Bạn gọi cảnh sát nhưng lúc xảy ra chuyện giận quá đâu có để ý số xe của thằng Tây kia, nên đành phải chịu về tự sửa xe, còn thêm cả tháng kéo dài trong sự bực bội giận dữ.

Như vậy có phải nóng giận chính là ôm cục than hồng để ném người khác, nhưng tay mình phỏng trước phải không?

Giận dữ là chất ăn mòn của các mối quan hệ. Nó làm mất niềm tin, tạo khoảng cách, và phá tan công sức xây dựng yêu thương trong nhiều năm.

Anh bạn của tôi lúc trẻ từng nóng nảy cãi nhau với bạn gái, lỡ buông câu:

– Em suy nghĩ thiển cận quá!

Chỉ một câu nhưng cô gái chấp nhất bỏ bụng, mối tình 3 năm đóng lại. Sau này anh bạn nhớ lại và than thở:

– Giá mà lúc đó mình nói chậm lại thì có lẽ chúng tôi đã cưới nhau và rất hạnh phúc. Cái lưỡi không dài lắm, nhưng khi giận, nó có thể phá sập cây cầu dài nhiều năm xây dựng.

Tin tức đã đăng tải rất nhiều chuyện vì giận dữ ghen hờn, tức tối điên tiết mà xảy ra cảnh đốt nhà, đánh người tới bị thương tật, hay thậm chí giết người rồi sau đó tự tử… Khi nguôi giận suy nghĩ lại thì đã muộn, có khi hối hận cả đời cũng không chuộc lại được lỗi.

Tai hại nhẹ hơn như khi giận dữ gây gỗ với đồng nghiệp, thì mình sẽ xao nhãng, không tập trung vào công việc. Nếu tình trạng này kéo dài, sếp sẽ khiển trách thậm chí sa thải mình.

Thống kê cho thấy ngày nay người ta dễ giận dữ hơn, sự kiên trì bình tĩnh giảm sút, thời gian "attention span" ngày càng trở nên rất ngắn, nhất là giới trẻ trở nên nóng nảy, khó cò thể chờ đợi, chú ý lâu dài.

Bạn hẳn đã biết khi yêu quá nhiều, quá dâng hiến thì có thể trở thành thù hận. Chuyện "Cô Gái Đồ Long" là một thí dụ điển hình. Mối thù giữa Thiên Nhẫn Giáo và Minh Giáo, đặc biệt là giữa Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược xuất phát từ những hiểu lầm và oán ghét từ quá khứ, đã gây ra nhiều đau khổ sân hận cho các nhân vật liên quan. Còn mỗi khi Tạ Tốn nổi giận thì thật kinh hoàng. Ông có tính khí cực nóng, đặc biệt khi có người đụng đến tình nghĩa hoặc ân oán. Khi giận, Tạ Tốn thường ra tay tàn bạo, không kiêng nể hậu quả, dấu ấn rõ nhất là chiêu Sư Tử Hống - tiếng gầm với nội công cực mạnh có thể làm đối thủ tê liệt, vỡ tim, thậm chí chết ngay tại chỗ. Lúc giận dữ nhất, ông từng giết cả người nhà để báo thù cho vợ con, dẫn đến nghiệp oán chồng chất.

Trong pho "Anh Hùng Xạ Điêu" và "Thần Điêu Đại Hiệp" thì mối thù lâu đời giữa Dương Khang và Quách Tĩnh là hậu quả của lòng tham và sự nóng giận, đã dẫn đến những kết cục bi thảm.

Một nhân vật khác của chuyện chưởng Kim Dung khét tiếng về nóng giận là Kiều Phong trong "Thiên Long Bát Bộ". Họ Kiều bề ngoài bình tĩnh, hào sảng, nhưng khi gặp chuyện liên quan đến danh dự hoặc bị hiểu lầm, chàng nổi giận cực kỳ đáng sợ. Ví dụ trong câu chuyện xảy ra tại Lãnh Sơn Tự, Kiều Phong đã “phẫn nộ như sấm dậy” rồi tung ra võ công kinh thiên động địa.

Đoàn Dự  cũng thế, cũng trong câu chuyện "Thiên Long Bát Bộ" thường rất hiền lành, nhưng Dự rất dễ nóng giận khi có ai động đến Vương Ngữ Yên hoặc làm hại người chàng yêu. Ngoài ra còn có Thiên Sơn Đồng Lão tính khí thất thường, dễ nổi giận như trẻ con, đặc biệt khi ai không nghe lời hoặc làm trái ý.

Hồng Thất Công trong "Anh Hùng Xạ Điêu" là Bang chủ Cái Bang rất hào sảng. Ông hay nổi giận khi thấy kẻ ỷ mạnh hiếp yếu hoặc làm trái đạo nghĩa giang hồ. Một nhân vật khác là Âu Dương Phong - cũng chấn động giang hồ với những mưu mô rất độc ác, và dễ nóng nảy nổi điên khi bị khích bác. Chỉ cần bị chọc đúng chỗ đau, Âu Dương Phong sẽ mau chóng nổi giận mà ra đòn tàn độc.

Tạm quên thế giới giang hồ của Kim Dung, bây giờ mời bạn điểm qua 1 câu chuyện cổ xưa. Chuyện rằng vua Mông Cổ Thành Cát Tư Hãn đã chém chết con chim quý khi tức giận để rồi phải ân hận. Số là khi đi qua sa mạc, vua tìm được nguồn nước nhỏ giọt hiếm hoi thì lấy bình hứng để uống, nhưng mấy lần con chim ưng của vua đểu lao vào hất đổ nước. Khát, mệt và tức giận, Thành Cát liền vung kiếm đâm thủng lồng ngực con vật mình yêu quý. Sau đó vua đi lên thượng nguồn, mới thấy một vũng nước ở giữa là xác con rắn. Thì ra con chim cản vua uống vì biết là nước độc. Vua sau đó đã ra lệnh làm một bức tượng chim ưng bằng vàng, trên cánh khắc dòng chữ: “Bất cứ hành động nào thực hiện trong sự giận dữ đều đưa đến thất bại”.

Câu chuyện người Samurai Nhật Bản cũng làm ta nên suy nghĩ để chậm nóng giận lại. Một ngày ông Samurai bất ngờ về nhà thì thấy vợ mình và một đàn ông lạ đang ngủ trên giường. Nổi điên lên ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng nhớ lời khuyên đừng hành động khi đang giận dữ, ông ngừng lại, thở sâu rồi sau đó nghe vợ ông giải thích: “Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã nhờ mẹ mặc quần áo của chàng để dọa chúng".

Bây giờ xin bàn thêm về chủ đề Giận này trong tục ngữ ca dao. Ông bà ta có các câu như "No mất ngon, giận mất khôn", ý nghĩa rất dễ hiểu là khi ăn no, thì đồ ăn có ngon cỡ nào cũng sẽ bớt hấp dẫn. Cũng giống như khi tức giận, con người không còn suy nghĩ, hành động như lúc bình thường.

Ông bà cũng khuyên đừng "giận cá chém thớt", nghĩa là tức giận với người/việc này nhưng không giải quyết được nên trút cơn giận lên đối tượng khác. Đây là việc làm không đúng vì nó gây tổn thương cho người không có lỗi.

Trong chuyện Kiều của cố thi hào Nguyễn Du cũng có nhiều câu viết về nóng giận như các câu:

"Giận duyên tủi phận bời bời,

Cầm dao nàng đã toan bài quyên sinh.....

Tức gan riêng giận trời già,

Lòng này ai tỏ cho ta, hỡi lòng?....

Tiểu thư nổi giận đùng đùng:

Gớm tay thêu dệt ra lòng trêu ngươi!....

Giận dầu ra dạ thế thường,

Cười dầu mới thực khôn lường hiểm sâu....

Thệ sư kể hết mọi lời,

Lòng lòng cũng giận, người người chấp uy"...

Trong nhạc Việt Nam thì tôi nhớ được vài bài, như bài Giận Hờn của tác giả Đỗ Lễ: "Khi giận anh, cho anh nói một lời, xin em đừng tủi hờn cho lệ sầu tuôn. Khi giận anh, đừng khóc nữa người yêu"

Hoặc bài hát cùng tên Giận Hờn nhưng của Thanh Sơn: "Giận hờn chi em, nét mi đượm buồn. Giận hờn chi em trút thêm muộn phiền. Giận hờn cho nhau nỗi đau ngập lòng, vắng xa thật rồi người ơi biết chăng".

Nhạc sĩ Từ Công Phụng thì diễn tả tâm trạng Giận Hờn qua các câu như: "Em hờn anh - dáng buồn như liễu rũ, Em không nhìn trời sáng hóa thành đêm...."

Bài hát "Giận mà thương" của nhạc sĩ Trần Hoàn diễn tả rất mâu thuẫn: "Giận thì giận mà thương càng thương, chẳng cần xin lỗi, chỉ cần anh thôi"

Bài "7 Ngày Đợi Mong" của Trần Thiện Thanh thì kể lể: "Qua thứ năm nhẹn ngào,

Giận anh đêm thứ sáu. Quyết, em quyết dặn lòng: Không nói nửa lời, dù là ghét anh..."

Giận mà không nói thì cũng là cách phản ứng tốt. Nhưng ngày nay các nhà tâm lý học lại khuyên ta có gì uất ức thì phải nói ra. Bạn ủng hộ phương pháp nào?

Còn trong bài "Cô Bắc Kỳ Nho Nhỏ" của Phạm Duy thì kêu gọi "Này cô em Bắc Kỳ nho nhỏ, Này cô em tóc demi garcon, Đạp xe vô lối chờ anh ngó, quên hết giận hờn, thù ghét đám đông..."

Trịnh Công Sơn trong bài "Chỉ có ta trong một đời" thì ca kệ: "Đời vẽ tôi trong cuộc tình, đầy những yêu thương giận hờn..."

Chắc là còn nhiều bài hát có liên hệ tới đề tài Giận lắm, bạn biết thêm thì cho chúng tôi biết nhé.

Về sách, thì có sách ví von cơn giận giống như một em bé đang la khóc cần được bà mẹ ôm ấp. Bạn chính là người mẹ của cơn giận mình. Hãy dùng hơi thở chánh niệm, tức là dùng năng lượng của một bà mẹ để ôm ấp em bé sân hận trong con người mình, sẽ có kết quả rất tốt.

Có vài câu danh ngôn rất hữu ích như 2 câu của Benjamin Franklin: "Sự tức giận không bao giờ thiếu lý lẽ, nhưng hiếm khi là lý lẽ tốt".  "Bất cứ điều gì bắt đầu trong giận dữ đều kết thúc bằng sự xấu hổ".

Hoặc câu "Chúng ta phải hiểu cơn thịnh nộ là một dấu hiệu của cảm giác mình thấp kém" của Alfred Adler.

Ralph Waldo Emerson thì nói "Mỗi phút bạn giận dữ, bạn đã tự phí đi sáu mươi giây thanh thản của tâm hồn".

Nãy giờ mình đã bàn thảo lung tung để phần nào hiểu về lý do, cách biểu hiện, thế thì bước kế tiếp là tìm cách làm sao để hóa giải cơn giận.

Khi đụng chuyện và nổi nóng người ta khuyên mình đầu tiên là đếm chậm – Đếm tới số 100 nếu cần. Sau đó nên rời khỏi hiện trường như đi bộ, uống nước, ra ban công hít thở. Sau đó bình tĩnh ngồi ghi lại điều bực bội. Khi đọc lại chắc chắn sẽ thấy chuyện không quan trọng đến như vậy, rồi cười với chính mình. Ngoài ra cũng nên đặt câu hỏi ngược “Chuyện này có đáng để mất ngủ, để tức tối không?”. Sau đó thì tập tha thứ, không phải vì người kia cần được mình bỏ qua, mà vì mình xứng đáng được bình yên.

Người ta đã thí nghiệm rồi viết thành sách rằng mình phải: Tập thở - Thở trong chánh niệm, tập đi - đi trong chánh niệm, tập ăn - ăn trong chánh niệm, tập nghe - nghe trong chánh niệm. Tất cả phải có tâm từ bi để "deal" với sân giận.

Tôi từng đọc một câu thiền ở đâu đó, nếu áp dụng rất hiệu quả: “Người mắng ta, ta hãy như tảng đá. Sóng đập vào đá, tan thành bọt trắng.”

Hoặc câu "nếu ai mắng mình mà mình không giận, thì họ như ném bóng vào tường – bóng bật lại rơi xuống chân họ. Còn nếu mình giận, chẳng khác nào mở cửa cho đau đớn bay thẳng vào mặt".

Tôi nhớ một chị hàng xóm, mỗi khi chồng đi nhậu về muộn là chị “xả” nguyên trận. Chị nghĩ như vậy sẽ làm chồng sợ, lần sau không dám nữa. Kết quả? Anh chồng vẫn đi nhậu, nhưng về nhà nhẹ nhàng gỡ dép bỏ ngoài sân, rón rén như mèo, rồi… ngủ luôn ở ghế để tránh “vùng chiến sự”. Giận, đôi khi chỉ làm người khác đổi chiến thuật, chứ không đổi bản chất

Theo các chuyên gia tâm lý, những người dễ nổi giận là những người có khả năng chịu đựng thấp, họ dễ cảm thấy thất vọng khi điều xảy ra trái với ý muốn của họ. Họ khó chấp nhận những sự khác biệt, nhất là khi có ai đó nhắc nhở hoặc góp ý với họ.

Các nhà nghiên cứu cũng tìm ra cách kiềm chế cảm xúc nóng giận để đảm bảo sức khỏe bản thân, như hít thở sâu trong 10 giây, uốn lưỡi 7 lần trước khi nói, chịu khó mở lòng chia sẻ với người khác, quên tức giận bằng việc đi tìm niềm vui khác, nhìn nhận chúng theo cách nhẹ nhàng hơn.

Hơn nữa ta cũng cần hỏi lại, nghe kỹ tận gốc và hoàn cảnh sự việc xảy ra để chắc chắn không hiểu lầm. Việc cần làm hằng ngày là rèn luyện thói quen đọc sách và thiền định coi nhẹ cái tôi, cũng cần vận động thường xuyên như đi bộ, tập yoga thư giãn hoặc là nhảy và hát theo điệu nhạc. Hãy đọc câu thần chú như "hãy bình tĩnh”, “mọi việc sẽ ổn” hoặc “đừng nóng giận mất khôn”

Người ta cũng thấy nếu đang cơn giận dữ mà có thể điều chỉnh được suy nghĩ hướng về những người mình yêu thương hoặc điều gì đó khiến mình vui thì kết quả sẽ rất tốt. Đó có thể là chuyến du lịch sắp tới cùng gia đình, người yêu, đứa cháu nội xinh xắn ...

Hãy nghỉ ngơi bằng cách chăm sóc chính mình. Nếu bạn tức giận vì nhà cửa bừa bộn, hãy ra ngoài dạo chơi hoặc đi mua sắm. Sau đó về nhà dọn dẹp, sắp xếp thứ tự nơi ở hay nơi mình làm việc, chắc chắn từ đó tâm lý sẽ nhẹ nhàng hơn.

Một số địa điểm để bạn có thể giải tỏa bực bội là các phòng tập thể thao, câu lạc bộ giải trí, một bài nhạc thư giãn hay những phút “trút bầu tâm sự” cùng những người bạn thân nhất. Học cách làm giảm bớt cơn giận dữ của mình cũng là yếu tố làm nâng cao tuổi thọ của bạn, bạn sẽ cảm thấy vui vẻ hơn thay vì stress và bực tức.

Điều quan trọng là nhận biết được nguyên nhân gây ra sự tức giận. Chẳng hạn nếu tuyến đường bạn đi làm hay bị kẹt xe làm bực mình; hãy tìm một lộ trình khác hoặc đi làm sớm hơn. Nếu tiếng ồn khiến bạn khó chịu, hãy đeo tai nghe thưởng thức những bản nhạc yêu thích.

Còn nếu không rõ sự tức giận đến từ đâu, hãy dành thời gian để ghi lại các điểm chính trong sinh hoạt trong ngày, nó có thể mất nhiều thời gian, nhưng hy vọng sẽ giúp bạn tìm ra điều gì khiến mình hay tức giận.

Các chuyên viên tư vấn cũng rút tỉa được là mình cần tập trung vào những điều có ý nghĩa. “Tâm an vạn sự an” là khi tâm trí của bạn hiền hòa, thanh tịnh, mọi sự xảy ra trong cuộc sống cũng sẽ nhẹ nhàng, thuận lợi. Vì thế mỗi khi thấy tức giận, mình hãy cố gắng lái tinh thần vào những điều ý nghĩa, tốt đẹp, học cách biết ơn ...

Tâm sự với người mình tin tưởng cũng là một trong những cách giải quyết nóng giận hiệu quả. Khi cảm xúc tiêu cực được giải tỏa cũng là lúc tâm lý trở nên thoải mái, nhẹ nhàng hơn.

Nếu sự tức giận quá rối loạn rồi cuộc sống bị ảnh hưởng trầm trọng thì cần tìm đến những nhà trị liệu tâm lý chuyên nghiệp để được giúp giải quyết.

Giận dữ nếu dùng đúng chỗ, có thể là động cơ để ta đứng lên đòi công lý; nhưng nếu dùng sai chỗ, nó giống như lấy búa tạ đập… con muỗi – muỗi chết, nhưng sức lực mình cũng quá hao tổn.

Ngẫm cho cùng, giận cũng là một “gia vị” của cuộc sống. Có tí giận để biết mình còn cảm xúc, nhưng dĩ nhiên quá tay thì món ăn sẽ thành vứt đi. Học kiềm chế giận không phải để thành người “vô cảm”, mà để giữ cho tâm hồn không bị đốt cháy.

Cuộc đời vốn ngắn, nếu giận hoài ta sẽ tốn nhiều ngày tháng để giận những thứ đáng lẽ nên bỏ qua từ lâu.

Nói lòng vòng nãy giờ, xin được túm lại bằng câu "Thắng mình mới là thắng lớn."

Chúc bạn luôn bình tĩnh để thắng… chính mình và vượt qua những cơn giận hờn để sống thật vui khoẻ.

No comments:

Post a Comment