Thiền Cầm
Đàn tôi ma mị khóc cười
gảy từng nỗi nhớ, thay lời trối trăn
chết rồi sẽ rất ăn năn
tiếc tình khi sống có ngần ấy thôi
Sao anh đến nói yêu tôi
rồi ra đi chẳng một lời chia tay
đổ thừa duyên nợ an bài
duyên nào dứt được, nợ dài ngàn năm!
Sớm mai ghé chỗ em nằm
mùi hương bảng lảng nguyệt cầm thuở xưa
hoa diên vĩ tím trong mưa
tì bà hòa tấu, sầu đưa não nùng
Hạc vàng xoãi cánh muôn trùng
nửa đêm chao đảo, mịt mùng tuyết sương
cánh mềm run rẩy, chán chường
tìm người tri kỷ giữa đường nhân gian
Người thương, kẻ ghét… hòa tan
chẳng còn sân hận, chẳng màng nông sâu
một hơi thở nhẹ qua mau
cũng là dịp để quay đầu quán tâm
Câu kệ lan tỏa mênh mông
giọng trầm thanh tịnh, thiền cầm ngát hương
không không, sắc sắc, vui, buồn
nên ngộ ra lẽ vô thường diệu vi
Nắm tay, rồi cũng chia ly
Dẫu còn nặng nghiệp… buông đi ... để còn
còn đây niệm khúc không hồn
nên âm điệu vỡ dưới hòn sỏi đen
Duyên sinh, duyên diệt, bon chen
vô minh, tuệ giác đan xen mịt mờ
trách chi người cũ ơ hờ
chính ta cũng mãi vật vờ - có, không
Tiếng chuông Cam Lộ bềnh bồng
gõ cho tan loãng chân không mây ngàn
lệ xuyên thấm ướt tay đan
nếu yêu sao nỡ phũ phàng, hận nhau??!
Niềm đau, nỗi khổ muôn màu
nên ta tu mãi mà sao vẫn buồn
giả cười, tay hấng hạt sương
giả vui, chân đạp bên vườn sao rơi
Hỏi rằng trăng sáng trên trời
hay nằm dưới nước mà người đợi trông?
thuyền nan bối rối giữa dòng
lạc trôi giữa sóng, giữa bông sen vàng
Gói tình với nhúm tro than
cố gầy thành lửa, sưởi tan đông sầu
đời đâu có phép nhiệm mầu
nên tình mắc cạn, sóng gào hư không.
Chắp tay giác ngộ, tu tâm
trần gian ở trọ một lần tưởng vui
ngờ đâu bão tố tơi bời
xin về cõi mới suốt đời trầm ngâm
Chén trà nguội, thoảng hương sâm
nhấp môi, ảo giác như nằm giường xưa
Không cầu Phật, chẳng thăm chùa
hướng về chánh niệm mà thưa với mình
rằng đời như cánh phù sinh
tâm an một điểm, thì tình cũng an...
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment