Sợi nhớ sợi thương
Đàn
tranh mỏng mảnh
dây
đứt giữa chừng
ai
nỡ cắt ngắn
tóc
dài trên lưng
Cung
chiều lạc giọng
âm
điệu ngập ngừng
tiếc
cho giấc mộng
lệ
tràn không trung
Sợi
thương sợi nhớ
sợi
dây tơ lòng
buồn
hơn điệu lý
tiễn
người qua sông
Người
không còn nữa
nhưng
ước mơ đầu
xin
nguyện giữ mãi
mong
người thong dong...
Thơ
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment