thơ gieo một vần bằng
lời thơ buồn như đếm
tình người đã đóng băng
Tâm nhạc không nhịp điệu
rớt những nốt mi buồntrên trường canh dài lặng
vĩ cầm điệu vô thanh
Tâm hoa không bung cánh
tâm hương thoảng muộn màngđi đâu để trốn tránh?
Cuối cùng tình cũng tan!
Tâm văn không ý mới
trang giấy trắng không lờichỉ còn niềm cay đắng
viết làm chi người ơi!
Thơ có phải là em
nhạc có còn là tôi?ngồi thiền, trăng tĩnh lặng
sao lòng sầu chơi vơi...???
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment