Chiếc lá cuối cùng
phai rồi sắc đỏ
oằn gánh trên lưng
vác đầy nỗi khổ
Trăng vẫn mông lung
ánh buồn sân cỏ vận nước điêu linh
đêm dài trăn trở
Thôi đã tận cùng
mỏi mòn hơi thở tâm vẫn chưa ngưng
thét gào vỡ lỡ
Tay vẫy không trung
tiếng lòng nức nởlá đổ rưng rưng
cõi sầu tao ngộ…
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment