Trịnh Tây Ninh
như xuân xưa, anh vuốt tóc bên vườn
bây giờ... già, sợi trắng buồn rơi rụng
Anh trả lời bằng nụ cười yêu thương
Nếu em hỏi: Ôm vai gầy điểm sương
có tiếc không bờ môi thuở sân trường
rất dịu ngọt, rất ngây thơ tuổi nhỏ
Anh trả lời bằng nụ cười yêu thương
Nếu em
hỏi: Có thấy lòng vấn vương
mới ngày
nao còn vững bước trên đường nay thấm mệt, cuộc đời nhiều lao nhọc
Anh trả lời bằng nụ cười yêu thương
Nếu em
hỏi: Sao không dùng văn chương
tặng cho
nhau tươi xinh đóa hoa hường tình đã già, nên tình không thắm thiết?
Anh trả lời bằng nụ cười yêu thương
Đừng hỏi
em ơi, tình vẫn bình thường
không
đổi thay, không bao giờ thay đổi dẫu tuổi đời, dẫu có lúc thê lương
luôn trao trọn những ân tình yêu thương
xuân vẫn về, nụ vàng mãi đưa hương...
No comments:
Post a Comment