Sống chung với một ông bố chồng già yếu,
bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc
và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể
lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội, không
chấp nhận thua cuộc, ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm. Tôi biết ông là
người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không vì con tim, thiếu sự
thông cảm.
Hôm nay đưa ông
đi lễ ở nhà thờ, một lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách mang từ Việt Nam
sang. Tôi nhẹ nhàng:
-Bố nên thay bộ
đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.
-Nhưng bố thích
mặc bộ này!
Tôi bắt đầu cau
có:
-Nhưng mặc như
vậy đi chỗ đông người rất kỳ, người ta sẽ nghĩ tụi con bỏ bê không chăm sóc bố.
Ông già buồn
rầu, lập lại:
-Bố thích bộ
quần áo này lắm.
Tôi cũng cương
quyết:
-Bố nên thay
ngay kẻo trễ, con không thấy có lý do gì để bố thích nó.
Ông già trả lời
rất gọn ghẽ, chân thành, lâu nay ít khi nào tôi thấy ông minh mẫn như vậy:
-Chính mẹ đã
tặng bố bộ quần áo này để mặc ngày kỷ niệm thành hôn. Khi chồng con ra trường,
bố cũng mặc bộ quần áo này. Ngày đưa mẹ con ra nghĩa trang, bố cũng mặc bộ đồ
này, bố thấy thật vui và xúc động khi mặc nó.
Nước mắt ông già
hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo. Tôi hụt hẫng và hết sức bối rối. Bố
chồng tôi sống tình cảm và có lý hơn tôi nghĩ.
Trước khi quyết
đoán người nào đó khô khan không có trái tim, tôi nên xét lại trái tim mình đã.
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment