ánh chiều vàng hiu hắt
dương cầm bỗng lặng thinh
hành lang dài lạnh ngắt
Khi về
soi bóng mình
thở
hơi dài sắp tắtsao bóng tối lung linh
vẫn soi mòn vết cắt
Khi về
soi bóng mình
cúi mặt
nhìn xuống đấtta thua mãi cuộc tình
tiếng than nào trong vắt
Khi về
soi bóng mình
bóng
Chúa gầy trên váchbỗng thương Chúa nhiều hơn
hiểu nỗi buồn cao ngất
Khi về
soi bóng mình
Có
Chúa chùi nước mắtXin được học chữ Tình
Cho đi là quý nhất
Trách
cứ mãi mà chi
Yêu
thương dù đã mất .....
Trịnh
Tây Ninh
No comments:
Post a Comment