Bởi
kiếp xưa anh là
đóa
lan vàng dưới cội
còn
em thì bước vội
dẫm
trên cánh hoàng hoa
Bởi
kiếp xưa anh là
con
sáo hiền dưới nội
nỉ
non lời rất tội
em
vẫn nỡ đi qua
Bởi
kiếp xưa anh là
con
sông dài diệu vợi
em
thản nhiên diễu cười
dòng
nước buồn lầy lội
Nên
kiếp nay anh là
gã
si tình đứng đợi
chưa
hết kiếp truân chuyên
tình
vẫn buồn vời vợi…
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment