gió lất lây
sầu đất nước
làm sao khuây?
ôm trăng đầy
hát dưới câybao giờ hết
kiếp đọa đày?
Con chim gầy
khóc tình saysao em ngủ
mặc mưa bay?
em còn nhỏ
sầu có hay?
Tóc em dầy
tình đắp xâybên thềm cũ
nắng quắt quay
Gót trang đài
em qua đâyta đứng ngóng
dáng thơ ngây
Đời miệt mài
những chua caylệ nuối tiếc
lời chân mây
Nỗi u hoài
chẳng đổi thaytim rướm máu
giọt ngắn dài
Mộng xum vầy
vỡ từ naythì xin để
một lần say
như huyễn mộng
chuyện không may
tựa lá bài
úp trên taycòn hay mất
biết trách ai
và lời thề
nợ trả vaykiếp sau nữa
sẽ trao tay
Ngàn năm mãi
vẫn đợi ngàytình dẫu mất
chẳng phôi phai....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment