Ai xui mình bán
văn chương ?
bán đi một gánh,
tiếc thương một đờiAi xui người đến yêu tôi ?
đường tình lỡ bước mây trôi dặm ngàn
Khi ngày đã đến
Tơ trời một giãi
mênh mang
tơ lòng một nỗi
ngổn ngang ai vòở lại - lòng những trông chờ
mà ra đi bỗng ơ hờ làm sao
Này em có biết
Yêu em từ dạo ra
vào
Hái cành thắm đỏ
trúc đào đong đưaRằng ru hời, lời ru trưa
Sao em ngủ vội chưa nghe ru hời
Dáng xưa
Người xưa ... gắng
nở nụ cười
trong hàng nước
mắt, ôi người thuở xưa !âm thanh ngần ngại đong đưa
Ta đây, người đấy khúc chưa tương cầu
Cũng đành thôi
Đêm trăng xõa tóc
bên lầu
nâng niu tủi cực
làm sầu riêng tưnơi đây đau khổ thừa dư
mà đành thôi để trang thư ngại ngùng
Nhắn hỏi
Sao cho nắng khỏi
chập chùng
sao cho mưa khỏi
lạnh lùng buông rơisao cho tình khỏi phai phôi
sao cho đời khỏi là hơi thở dài
Bài cuối
Này đây vốc nước
trên tay
Trong như nước mắt
chuỗi ngày lưu vong
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment