Sub Label Menu bars



Mong Manh Ngọn Cỏ

Tôi may mắn sinh ra trong gia đình đạo Nằm, không phải đạo Đứng, nghĩa là được mẹ ẵm nằm ngửa đem đến nhà thờ, không phải tân tòng tự đứng khi chịu phép rửa. Nhờ thế, ngày còn bé ở Tây Ninh, sáng nào tôi cũng theo mẹ đi lễ sớm. Bố tôi hay trêu "Thánh Mẹ, Thánh Con", nhưng thật ra tôi đi lễ chỉ vì không dám cãi lời mẹ, chứ niềm tin và hiểu biết về Chúa rất lờ mờ.

Lớn lên lại càng tệ, tôi lười đọc kinh, ngại xem Kinh Thánh, đi lễ ngày Chúa Nhật vì luật lệ, chẳng phải vì muốn đến thăm Chúa. Thỉnh thoảng có ngày phải đi lễ hai lần, tôi tiếc thì giờ và có cảm giác mình đã "đóng thuế" gấp đôi! Tôi chỉ thuộc vài kinh rất thông dụng. Có lần gia đình tụ họp lại Giỗ bố mẹ, bạn tôi bắt lên kinh Tin, Cậy, Mến, chúng tôi ca kệ câu được câu chăng. Ngạc nhiên thay, con trai tôi đọc theo rất to. Tôi thầm khen vì biết cháu không giỏi tiếng Việt, hơn nữa trong nhà chẳng bao giờ chúng tôi đọc ba kinh này. Chưa kịp khen thì đã có người lên tiếng "Trời ơi! Đọc lộn qua kinh Cám Ơn rồi!". Vừa mới làm dấu Thánh Giá bắt đầu, mà đã đọc kinh Cám Ơn kết thúc, rõ khổ!
Biết mình lười biếng, ươn hèn tội lỗi nhưng không sửa được. Tôi biết Chúa buồn mình nhiều lắm, chỉ mong với lượng hải hà, Chúa hiểu tôi luôn tin tưởng và cần Ngài nâng đỡ, ủi an.
Khi viết chuyện, làm thơ cũng thế, ít khi nào tôi làm được bài thơ đạo đức cho Chúa.  Nhiều khi báo Nhà Thờ cần bài, tôi ráng đóng góp nhưng rất gượng ép. Thấy người khác viết ca tụng Chúa thật tâm tình tôi ngưỡng mộ hết sức. Tôi nhủ lòng thôi thì mình sẽ cố gắng làm ít việc xã hội, giúp nhà thờ để đền bù tội lỗi, nên tôi gia nhập Ca Đoàn, vào sinh hoạt trong Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình - mong được học hỏi, theo gương lành của người chung quanh - nhưng chẳng được bao nhiêu. Nhiều khi còn hờn giận, chán nản vì bất đồng ý kiến trong việc tổ chức.
Tuổi trẻ qua đi, tôi bắt đầu thấm thía, thất vọng về mình. Tôi suy tư nhiều hơn về Tình Yêu Thiên Chúa, cảm tạ tình Ngài dành cho tôi, bắt đầu biết sợ, biết nghĩ tới cái chết...
Tôi vẫn lười đọc kinh, nhưng tôi thì thầm với Chúa Mẹ thuờng xuyên hơn, nhất là những khi chán ngán thế thái nhân tình, giận chồng hờn con. Tôi hay to nhỏ với Chúa: Chúa thấy không, con đã cố gắng mà chuyện lại xảy ra như vậy, như vậy ... đó. Mỗi lần "méc" với Chúa xong, tôi thấy nhẹ nhàng hơn, được ủi an hơn. Tôi cảm đội ơn Chúa rất nhiều, dù ít khi nào tôi tỏ lộ được với Chúa, với người chung quanh tâm tình này. Ước gì tôi nói được, viết được để ca tụng tình Chúa thương tôi.
Tôi không nghĩ mình thuộc loại lãng mạn, nghệ sĩ, dù tôi cũng có vẻ yêu thơ mến nhạc. Cuộc sống dạy tôi phải thực tế, tính toán cho nhanh.  Việc làm hàng ngày của tôi dính liền với hóa đơn, con số, nhưng có lẽ tôi cũng dễ mủi lòng, hay buồn khi gặp một hình ảnh, hoàn cảnh nào đó. Thỉnh thoảng tâm hồn cũng giao động vì một hành động ân cần, một cử chỉ độ lượng... Vài người bạn đã cười chọc quê, cho là tôi hay thương vay khóc mướn, “chuyên trị thất tình” khi đọc một số bài thơ buồn tôi làm.
Cũng may nhờ sợ Chúa, tôi kiểm soát mình hiệu quả hơn. Cảm ơn Chúa đã hiện hữu và dạy tôi ít nhất phải giữ lề luật căn bản của Người. Thế  nhưng tôi biết đức tin và đời sống tâm linh mình yếu đuối, mong manh còn hơn ngọn cỏ. Chưa cần một cơn gió thoảng qua, nó cũng đã sẵn sàng ngã rạp. Nghiệm lại, tôi thấy những lúc khó khăn mình mới gần Chúa nhiều hơn. Những ngày nghèo khổ, chị em tôi lấy dây thắt thành chuỗi Mân Côi và đọc thường xuyên, chúng tôi còn say mê vẽ cả hình Chúa, hình Đức Mẹ chưng trên bàn thờ. Bây giờ tôi có rất nhiều xâu chuỗi đẹp, nhưng để lạnh tanh trong tủ kính bụi mờ. Tôi quan tâm đến dư luận, lo chuyện vật chất gấp bội đời sống tinh thần. Tôi xấu hổ lắm, "Tôi là ai mà còn khi dấu lệ. Tôi là ai mà còn trần gian thế?" (Đừng Tuyệt Vọng, TCS). Ngày xưa mẹ tôi đạo đức, tốt lành biết bao nhiêu mà tôi chểnh mảng như vậy, trách gì con tôi  bây giờ giữ đạo thật ơ hờ, làm sao để tôi có thể làm gương lành cho con?
Trong cuộc sống vội vã, đầy cám dỗ ở Hải Ngoại, tôi biết mình phải siêng năng đọc kinh cầu nguyện để là con ngoan của Chúa, để xin ơn Đức Tin và yêu thương tha thiết hơn.
Xin Chúa cho con vững tin và can đảm để vượt thắng con người yếu đuối, tội lỗi của mình. Xin Mẹ cho con được hiền lành, đơn sơ theo gương mẹ. Con tên Thánh Maria, mà có khi Lễ Sinh Nhật Mẹ con lại quên mất! Con xin lỗi Chúa và Mẹ.
Xin cho ngọn cỏ Đức Tin con dù mong manh yếu đuối, nhưng luôn cố gắng vươn lên trong lòng từ bi hay thương xót Chúa.
 Trịnh Tây Ninh

No comments:

Post a Comment