trời lất phất mưa rơi
tim run như thôi đập
cố dấu giọt đầy vơi
mưa tuôn thành điệu nhạc
như khóc thế tình tôi
Gặp người chiều quê cũ
người áo mới, chân vuivề cố hương thăm mẹ
với nụ cười thắm tươi
ơn trời mưa đúng lúc
phủ dùm lệ tôi rơi
Gặp người chiều quê cũ
người hỏi chuyện xa xôicó biết trường xưa ấy
giờ đây ra sao rồi ?
lắc đầu nào dám nói
sợ người nhận ra tôi !
Gặp người chiều quê cũ
lòng rướm máu, người ơi !vẫn nhớ trường xưa ấy
và kỷ niệm tuyệt vời
nhắc chi cho tội nghiệp
cho ray rứt lòng tôi ?
Gặp người chiều quê cũ
nhớ thuở còn ngu ngơlàm thơ và phổ nhạc
nhịp còn quá đơn sơ
ước xây lầu Hoàng Hạc
cho người kết dây tơ
Gặp người chiều quê cũ
người thắm đỏ đôi môihạnh phúc tràn trên mắt
ánh tin yêu rạng ngời
bên cạnh chồng cao đẹp
có con gái đùa chơi
Gặp người chiều quê cũ
người có còn ngây thơ với mắt nâu ngơ ngác
hay thoáng buồn vu vơ
như bao lần gối mộng
tôi gặp người trong mơ
Gặp người chiều quê cũ
chân nặng hơn bao giờcon dốc cao mỏi mệt
cây bên đường trơ vơ
con đường sao dài quá
bánh xe cuốn bụi mờ
Gặp người chiều quê cũ
đừng hỏi nữa người ơixích lô không lên nổi
con dốc dài hụt hơi
tôi phu xe đơn độc
nhủ lòng ...cố quên thôi !
Gặp người chiều quê cũ
chuyện mình như mây trôichút duyên tình năm cũ
chỉ như chuyện mù khơi
dẫu tình như cơn lũ
mong đừng nhận ra tôi .....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment