giật mình và cứ tưởng là em
ước gì trời sẽ mãi là đêm
để vẫn tưởng là em áo tím
Thì ra tay vẫn mòn
mỏi đếm
bảy ngàn ngày
thương nhớ không nguôitình mỏi mòn, nụ cười không tươi
chỉ một lần cười với em áo tím
Thì ra trong đậm
đà tình mến
chưa bao giờ phai
nhạt bóng emnỗi nhớ mong luôn chất chồng thêm
giả vờ không biết sao áo tím?
Thì ra dù cho em
không đến
ta vẫn chờ, vẫn
đợi nghìn nămtại quê nhà có nhiều con sông
dòng nào, không là dòng nước tím?
Thì ra tình yêu vô
bờ bến
suốt đời, nguyện
sẽ mãi yêu emem có về, xin hãy nhớ đem
bài thơ cũ mực hiền màu tím
Thì ra dẫu buồn
phiền xâm chiếm
dạ nhói đau, nỗi
nhớ dạt dàota vẫn mừng vì tận đáy tim
em vẫn đó, để mộng còn rất tím .....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment