nhớ mẹ làm thơ
bước xuống triền dốc
thương cha ngẩn ngơ
Quay về con dốc
nhìn trời vu vơ
rồi xa con dốc
nghe chăng hồn mơ
Ngồi đây
muốn khóc
sao ta vẫn
chờ? nước non tang tóc
sao người thờ ơ?
Mừng em tuổi nhỏ
nên còn ngây thơ
con tim máu đỏ
chưa biết nghi ngờ
Dù trong lao khổ
dù sầu giăng tơ hết ngày cũng đợi
mong trời ươm mơ
Bên đồi dốc đá
ai ngồi chơ vơ
mộng đầu dẫu vỡ
xin đời câu thơ...
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment