yêu nhau trong lẽ vô thường
dốc đá chênh vênh
con tim nở đóa lan mềm
tặng nhau
Xuân sau
đào nở
nguyệt ca
em mang áo trắng
anh ra
ngẩn ngơ
tưởng như
trong giấc trầm kha
ta quì lễ Phật
hát ca
dâng Ngài
Chiều xuân
đến bãi
mưa ngâu
tóc dài em trải
buông sầu
vắng nhau
---
Một ngày
thong thả chim câu
lượn lờ cánh mỏng
buông sầu
vì đâu?
Một ngày
nước cũng qua cầu
dòng xuôi
lặng lẽ
Nỡ nào
quên em?
---
Mùa về bơ vơ
sương rơi ướt nỗi mong chờsao em vẫn hoài không đến
cho hồn ta mãi hoang sơ....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment