Sub Label Menu bars



Chị Tâm có bồ


Chị Tâm có bồ!

Kể từ khi Ông bà Nội đi thăm Việt Nam về, gia đình tôi sống êm ả, yêu thương nhau thật là hạnh phúc. Số là trước đây chúng tôi và mẹ cũng hơi có problems với Ông Bà, do Đông Tây không hiểu nhau ấy mà. Nhưng lúc sau này ai nấy đều cởi mở, hiểu tính nhau, thông cảm nhau hơn nên không khí gia đình có phần khác trước. Bố là người vui nhất (khi con dâu và bố mẹ chồng không còn hục hặc nhau nữa) nên đã lên hẳn cả chục pounds !! Bố hay thắc mắc:
- Bố không uống bia, không ăn nhiều đồ mỡ, mà sao bụng cứ bự thế không biết, chắc là tại đến tuổi rồi!


Mẹ tủm tỉm:
- Tuổi này gọi là tuổi bụng bự, đến sau tuổi biết buồn, mà buồn là vì thấy mình bụng bự quá! Hay là anh tập thể dục thử coi.
- Già cả rồi, sắp có dâu có rể đến nơi, hơi đâu mà lo bảo vệ sắc đẹp!
Chị Tâm đang đánh máy trong computer gần đó liền lợi dụng cơ hội xen vô liền:
- Bố nói bố sắp có dâu có rể, có nghĩa là bố bằng lòng cho chúng con có bạn trai, bạn gái phải không?
Bố ậm ừ:
- Bằng lòng với chả bằng lòng, học không lo học lo mà bạn trai với bạn gái. Hồi xưa bố mẹ nào có biết bồ bịch là cái gì. Đến tuổi thì ông bà mai mối cho, coi được mắt thì lấy thôi, thế mà ăn đời ở kiếp với nhau được. Còn bọn trẻ tụi bây, bồ bịch tìm hiểu lôi thôi mà mới vài năm đã ra tòa ly dị, ly thân tùm lum.
Mẹ chuyển đề tài:
- Sắp tới nhà mình được vô quốc tịch, các con có định đổi tên không?
Chị Tâm hăng hái:
- Đổi chứ mẹ, cơ hội ngàn năm một thuở mà, nếu không sau này muốn đổi tên phải ra luật sư tốn tiền lắm đấy. Con sẽ lấy tên là Laura, vì con ái mộ cô giáo dạy tiếng Anh đầu tiên của con lắm, tên của cổ là Laura, đẹp quá phải không mẹ
- Ý trời ơi, mẹ lo vô đã không hết chuyện, hơi đâu mà con lại lấy tên là ... Lo ra!
- Còn con, con sẽ đổi tên là Judith - Khang An chen vào
- Ấy trời, cái mông thì xẹp lép, mà sao cứ tính chuyện .. chu đít!!
- Mẹ kỳ quá hà, tên nào mẹ cũng chê, thế thì con sẽ đổi tên là Bev
Cu Ti chen vào:
-Từ rày khi cần gọi chị An, con chỉ việc vỗ tay đánh Bép một cái là xong, thật là tiện lợi.
Khang An tru tréo
- Còn Ti, chị biết Ti thích tên Alphonse lắm, An-phong có nghĩa là ăn xong thì mắc phong đó!
Mẹ gật gù:
- Sao tên Tây, tên Mỹ lại cứ nào là Đít (Dick), nào là Tôm (Tom) nào là Chọt (George), nào là ....Kít (Keith) nghe kỳ hết sức, hồi bố mẹ sanh tụi con ra, phải nhờ ông bà mới đặt tên cho chúng con được đó chứ. Minh Tâm nè, Duy Việt nè, Khang An rồi lại Duy Nam, tên bốn đứa con đứa nào cũng đẹp mẹ thấy thích lắm, thôi đừng đổi tên Tây, tên Đầm làm chi. Bạn của mẹ đổi tên thành Sarah, ông chồng kêu tên "Sarah", cổ lại tưởng ổng đuổi chị "xa ra!"
Tôi xen vào:
- Mẹ không nhớ dì Hân cũng hay than phiền dì vào sở làm, người ta cứ gọi dì là Hen (con gà mái) làm dì tức lắm. Chú Lâm cũng bị gọi là con cừu (lamb) làm chú cũng đang định đi đổi tên đó, ấy là chưa kể con gái dì chú lại tên Dung, cả nhà có thể làm thành một cái nông trại.


Nói tóm lại, gia đình tôi mỗi lần có chuyện gì bàn cãi, là thôi có ý kiến nọ kia tùm lum. Chuyện gì tức cười là cứ bị đem ra chọc hoài.
Chẳng hạn chuyện Cu Ti hồi nhỏ hay bị táo bón. Số là Ti sanh sau đẻ muộn, út ít trong nhà, lại sanh ở Canada, nên bố rất sung sướng được làm cha thằng Canada lận! Bé nhỏ được cưng, nhưng hồi mấy tháng Ti đã bệnh lên bệnh xuống hoài. Chị Tâm nói tại Ti hà tiện, nên từ sơ sanh đã có khuynh hướng nhận vào mà không cho đi. Ti mấy ngày mới đi cầu một lần (chắc là để tiết kiệm tiền tả cho mẹ) nên mỗi khi đi làm về, câu đầu tiên mà bố hỏi thường là "Nó đi ấy được chưa" thay vì những câu hỏi thăm thông thường khác. Thế mà chú Lâm ba chớp ba xáng, có lần đã ân cần hỏi mẹ xem Cu Ti bị tiêu chảy kinh niên, không biết kỳ này đã đỡ chưa, làm mẹ rấm rứt:
- Nó mà đi tiêu chảy tôi đã ăn mừng, đàng này nó lại bị bón kinh niên, đi bao nhiêu bác sĩ rồi mà cũng chưa thấy bớt.
Còn chuyện chị Tâm coi em nữa, khi Ti còn nhỏ xíu, có lần mẹ phải ra ngoài có chút chuyện, nên giao Ti cho chị Tâm giữ chỉ chừng nửa tiếng. Chị ru em thế nào, mà Ti còn thức bò phá cả nhà, còn chị thì ngủ lăn quay. Mẹ về hết hồn hết vía, vì thấy Ti bò được vào phòng tắm, phá nước ướt nhẹp hết mình mẩy nhà cửa. Chị Tâm từ ấy bị cách chức babysitter, chỉ cho lãnh nhiệm vụ phụ bếp. Tối hôm đó, tôi viết ngay lệnh tầm nã trên tấm bảng ở bàn ăn cả nhà :
"Cảnh sát Toronto đang tìm một cô gái tóc dài, dáng dấp Á Đông, mặt có mụn lác đác, bà đã thiếu trách nhiệm coi em, làm em bị ướt sũng đến cảm lạnh. Các em bé khi thấy bà thì phải tránh xa ngay, kẻo bị nguy hiểm lây."
Chị Tâm quê quá bèn trả đũa tôi bằng cách viết lại một bản tin khác:
''Tìm anh: Cu Ti đang cần thay tả, cần tìm gấp anh là Bi mập, nhủ danh Duy Việt, đã hứa giúp mẹ thay tả cho em trọn đời, nhưng khi thấy quan tài tên Bi liền đổ lệ, chê thúi trốn mất để mẹ làm. Ai thấy được tên Bi ở đâu, xin chỉ ngay sẽ có hậu tạ".
Cái chị Tâm này bậy quá, thuở bé tôi có cao hứng hứa ẩu là sẽ giúp mẹ thay tả cho em thật, nhưng đó là chuyện quá khứ, chứ đàn ông sức dài vai rộng, ai lại đi làm những chuyện lẻ tẻ đó!. Tôi cũng từng nổi tiếng trong nhà vì đã sửa được cái radio, lắp ráp lại đàng hoàng, tiếng hát véo von tuy không hiểu sao còn dư cả bụm đinh ốc, không biết vặn vào chỗ nào cho hết. Còn Khang An thì nổi tiếng ở cách ra lệnh. Khi tới cuối tuần phải dọn dẹp nhà cửa, An oai vệ la hét ầm ỹ. Nó "act" như supervisor, bắt tôi giúp cái này, hét Ti lau cái nọ. Ti lau xong cái bàn, An bảo lau cái ghế, lau xong cái ghế, nó réo lau cái TV, cái nào không nhắc tên thì Ti không lau. Rốt cuộc để tiện lợi, An nói một câu ngắn gọn:
- Ti, lau tất cả những gì có thể lau!
làm Cu Ti phải hì hục lau từ đầu đến cuối nhà, vì có cái gì trong nhà mà không thể lau được đâu.

Tối nay, gia đình tôi vẫn đọc kinh chung như thường lệ, nhưng tôi để ý thấy chị Tâm có vẻ bồn chồn, đọc kinh lo ra. Lúc sau này, không hiểu vì sao chị có vẻ tư lự, ít nói, hay vào phòng đóng cửa một mình, thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm. Tôi thì thào hỏi An (vì An ở chung phòng với chị)
- Ê An, em có thấy chị Tâm lúc sau này có vẻ là lạ không?
An lấm lét:
- Em nghi quá anh Bi ơi
- Nghi cái gì?
- Chắc là chị Tâm có bồ
- Trời đất, sao mà sớm dữ vậy
- Chỉ đã 17 tuổi rồi, sớm gì nữa mà sớm, mấy đứa bạn em mới 13, 14 đã có bồ, rồi break up tùm lum.
- Đó là Tây, chứ ba mẹ đâu muốn mình có bạn trai bạn gái sớm như vậy, có bồ sẽ phân tâm, không học giỏi được đâu.
An xì tôi một cái dài ngoằng:
- Anh nói thì hay lắm, đợi đến phiên anh rồi coi. Em để ý thấy chị Tâm đi học về trễ, không chịu cho em đi chung, bồ của chị là anh chàng Abdul Ấn độ đó.
- Chu choa, hết Việt nam trong trường rồi sao, mà lại đi bồ với Ấn độ.
-Anh kỳ thị chủng tộc quá, anh chàng này coi bộ đẹp trai, con nhà giàu lắm. Có mấy lần ảnh gọi lại đây kiếm chị Tâm đó, anh không nhớ à?
- Nhớ chứ, nhưng cứ tưởng là bạn thường cùng lớp thôi.
Bọn tôi mải mê xì xào bàn tán không biết mẹ đã đứng bên cạnh từ lúc nào, mẹ rên rỉ:
- Ối giời ơi, nó có bồ bao giờ mà tụi con không nói cho mẹ biết?
- Tụi con mới để ý đây thôi, không có sao đâu mẹ.
- Nó con nhà có đàng hoàng không con, có đạo Công Giáo không con, mẹ không ưa con mẹ Ấn độ ở kế bên đâu.
Bây giờ đến phiên tôi lại phải đóng vai ủi an, khuyến khích mẹ:
- Tụi con học trường Công giáo, thì bạn cùng trường phải là có đạo hết mà, con biết anh chàng Abdul này, coi bộ cũng được lắm. Với lại chuyện chưa có gì đâu mẹ!
- Bi này, từ rày mẹ giao cho con, con phải ráng coi xem chúng nó bồ bịch ra sao, rồi cho mẹ biết nhé.
Tôi ậm ừ, đành rằng tôi cũng lo cho Chị Tâm, nhưng đóng vai mật thám chỉ điểm tôi cũng hơi ngại. Tuy vậy, tôi cũng nhủ lòng là sẽ bí mật điều tra để giúp mẹ an tâm.
Từ hôm đó, có lẽ mẹ đã lo lắng quá nhiều, nên mỗi lần có phone, mẹ đều chụp bắt ngay dù rất bận rộn với đống hàng phải may và có ý ... nghe lén tất cả các điện thoại của chị Tâm, dù là con trai hay con gái gọi. Khổ nổi, khi điện thoại của bạn nói tiếng Anh, thì mẹ đâu có hiểu được, nên lại chạy đi kiếm tôi nhờ thông dịch
Tôi lắc đầu bảo mẹ:
- Điện thoại, thư từ là đồ "private" cá nhân, mình không nghe được đâu.
- Con cứ kiểm soát cho mẹ đi, chẳng thà mẹ bị tiếng là nghe lén, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, mình còn có cách ngăn ngừa.
Mẹ còn nói xa nói gần với chị Tâm:
- Tâm nè, mẹ thấy con gái nhà bác Tư kế bên hơn con có một tuổi mà bày đặt bồ bịch tùm lum, mà bác không la rầy gì, nếu là mẹ, thì mẹ ... đánh chết!
Ông bà Nội tôi cũng biết chuyện, nên đã giảng moral cho chị Tâm nghe một bài dài, đe dọa đủ thứ. Ông còn kể chuyện ngoài Bắc hồi ấy có tục gọt đầu bôi vôi, thậm chí bên Trung quốc còn có lệ rộng những cô gái không chồng mà mang thai vào những rọ chở heo mà đem thả xuống sông cho chết ngộp.
Chị Tâm mím môi, tuyên bố:
- Dã man!
Chị như cũng đoán được tình hình căng thẳng, nên đã rất dè dặt. Chị ít thủ thỉ nói chuyện trên trời dưới đất với tôi hay bé An như lúc trước. Chị cũng không dám nói phone lâu, Abdul vừa phone xong, là chị cúp phone hẹn chàng Abdul vào internet để chat trên đó, không sợ bị ai nghe lén.
Tôi báo cáo thất bại thảm hại của Tổ tình báo với mẹ. Mẹ than thở:
- Thôi chết rồi, bây giờ làm sao đây. Nếu mà bố biết được, thì có chuyện lớn đấy, mà nếu cứ dấu không cho bố biết, có ngày đổ chuyện ra thì càng chết hơn.
An tròn xoe mắt:
- Đổ chuyện gì ra hở mẹ?
Mẹ thở ra:
- Con còn nhỏ lắm, chưa hiểu được đâu.
Thật tình tôi cũng hơi thắc mắc, không hiểu sao mẹ lại bi quan như thế. Giả sử chị Tâm và anh Abdul có "phải lòng" nhau thật, thì đã có sao đâu. Tuổi trẻ mà, phải hẹn hò, phải đi chơi, phải enjoy chứ.
Thế nhưng công nhận mẹ tôi có cái giác quan thứ sáu hay thật. Quả là chị Tâm lúc này lãng đãng, học hành sút hẳn đi. Mỗi sáng, chị dậy sớm hơn cả tiếng đồng hồ, nào là chải tóc, dũa móng tay, thay áo này, đổi quần nọ. Chị lại bắt đầu mơ mộng làm thơ, hát vớ va vớ vẩn cả ngày. Có hôm tôi thấy chị xem TV mà hồn vía cứ để đi đâu. Chị cầm lộn cái phone không dây (cordless phone) thay vì cái đồ bấm TV (remote control) ráng chỉa vào TV để đổi đài mà chị cũng không biết. Chị lẩm bẩm:
- Cái đồ bấm này chắc hết pin rồi, sao mà không đổi đài được.
Tôi không nhịn nổi phải phá ra cười và nhắc là chị đang cầm lộn cái phôn, thì làm sao mà đổi đài TV được.
Chị cũng hay đứng cửa sổ ngó về đẩu đâu. Chúng tôi hỏi cái này, chị trả lời đàng khác. Thế nhưng chị vẫn giữ bí mật, không hề bật mí cho chúng tôi nghe một chút gì về chuyện tình của chị.
An thì thào:
- Em sợ chị Tâm thành ... bà điên quá. Hôm rồi em thấy chị ngồi trên subway, nói lầm thầm một mình, rồi cười một mình, nhìn.... giống lắm!
Cu Ti cũng than phiền:
- Chị Tâm mấy lần rồi vô washroom sửa soạn gì mà lâu quá, làm em chờ muốn chết, chị lại không chịu giúp em làm homework nữa, lúc nào cũng nói bận.
Mẹ lo lắng:
- Mẹ hỏi dò nó hoài, mà nó cứ dấu. Bây giờ làm sao đây. Nó lại cứ xin đi chơi với các bạn, mẹ không cho hoài thì cũng không được, mà cho đi rồi chúng nó dắt nhau đi chơi riêng ở đâu, làm sao mình biết. Mẹ thỉnh thoảng có thấy mấy đứa còn nhỏ xíu, mà đứng ôm nhau hôn hít ở subway, ở ngoài đường coi kỳ cục hết sức.
Tôi trấn an mẹ:
- Chị Tâm không đến nỗi vậy đâu mẹ, bố mẹ dạy tụi con từ nhỏ tụi con biết mà.
Mẹ cứ thở dài sườn sượt:
- Chúng bây lớn hết rồi, không như ở Việt Nam nữa, có thân thì liệu mà lo, mẹ hết biết phải làm sao rồi.
Còn chị Tâm thì than với An:
- Mẹ kỳ này kiểm soát chị dữ quá, làm chị khó chịu hết sức. Chị lớn rồi mà mẹ cứ dặn dò, cấm đoán tùm lum như còn con nít. Chị chán lắm.

Cho đến một hôm, Khang An về nhà mang theo một tin hết sức sốt dẻo và khủng khiếp:
- Mẹ ơi, con nghe chị Trang nói hồi sáng chị Tâm không có đến lớp, mà Abdul cũng vắng mặt luôn, vậy là suy ra họ đã trốn học đi chơi với nhau rồi.
Mẹ ôm mặt hãi hùng :
- Trời ơi, Mẹ phải làm sao đây, đến nước này thì loạn rồi, anh ơi, lên đây giải quyết chuyện này coi.
Sau khi nghe chuyện, bố bình tĩnh nói với mẹ:
- Không có sao đâu, để rồi anh nói chuyện và khuyên nó. Đáng lẽ ngay từ đầu, em và cả nhà đừng quan trọng hóa chuyện này, rồi rình rập cấm đoán tùm lum làm Tâm nó sợ phải lén lút, dấu diếm. Nó có bạn trai, cứ tạo cơ hội, cho phép bạn trai nó đến nhà chơi đàng hoàng. Anh tin chắc các con mình rất ngoan, không làm điều gì sai quấy quá đáng đâu. Nếu không cho bạn nó đến nhà chơi, để nó dắt nhau ra đường còn nguy hiểm hơn. Từ từ, cho con thời gian để hiểu rằng có bạn khác phái chưa chắc đã phải là bạn trai, bạn gái. Cần phải nói chuyện với Tâm, giúp con thổ lộ tâm sự rồi từ đó hướng dẫn nó, chứ đừng dồn nó vào lối bí.
Bố tiên đoán hay thật, sau lần lỡ dại trốn học đi coi phim với Abdul mà được bố mẹ rộng rãi tha thứ, chị Tâm cảm động và hối hận hết sức, chị hứa sẽ không bao giờ dám bỏ học nữa.
Chị sụt sùi nói với tôi:
- Bi biết không, chị đâu có định cúp cua trốn học đâu, chị và Abdul đang đi mua đồ để làm project chung, thấy còn sớm quá nên mới vào rạp coi phim, nhè đâu phim chiếu trễ quá nên mới không kịp vào lớp đó chứ.
Lạ thay, từ hôm anh Abdul có "giấy phép" được đến nhà tôi chơi chánh thức, chị Tâm có vẻ tỉnh táo hơn, vui vẻ hơn nhưng cũng ... chán chuyện bè bạn, hò hẹn hơn. Chị thỏ thẻ với mẹ:
- Hồi xưa mẹ quen bố làm sao, có đi chơi nhiều không, có bị ông bà rầy nhiều không. Sao dạo này, con không thấy thích và ái mộ Abdul như hồi trước nữa. Nó nhiều cái rất ngang bướng. Con thấy cả nhà ai cũng lo lắng cho con, con ... cảm động lắm.
Mẹ gật gù:
- Tình cảm con người có lúc này lúc khác, con còn nhỏ mà, chưa phải là tình yêu thật sự đâu. Nhưng dù sao mẹ cũng mừng vì thấy các con ngoan, biết chăm học, nghe lời.
Cu Ti cũng góp chuyện:
- Em nhất định không bao giờ có bồ đâu, nhức đầu lắm, để giờ chơi game sướng hơn.
Bố vừa xuống bếp vừa nói:
- Lâu rồi bố không xuống bếp nấu ăn, hôm nay bố sẽ trổ tài nấu cháo lòng dồi cho cả nhà ăn.
Tôi ưng quá ủng hộ liền:
- Để con giúp bố cho, sau này đến phiên con có bồ, con sẽ học nấu ăn mấy món ruột của bố để trổ tài lấy le với bạn gái.
Chị Tâm xì:
- Cái mặt xí trai, ăn nói khô rang khô rốc, sức mấy có cô nào thèm mà ham...

Nguyễn Ngọc Duy Hân







No comments:

Post a Comment