mà sao hồn muốn vỡ
Trời ơi! Tình chưa phai
mà sao dài hơi thở
Đêm nay trăng rơi
người về bỡ ngỡmang sầu từ muôn thuở
ép vào tim tôi
Lá rụng chân đồi
người từ dang dởkết thành muôn ngàn đau khổ
làm mối hận tình bạc trắng như vôi
Người hỡi, người
ơi!
chiều về than thởxin trả lại người tình tôi rực rỡ
có những hào quang
Trăm năm: chuyện đã muộn màng ....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment