Cười
giữa mộng ngàn
Chuyện
ngắn lấy bối cảnh của chốn giang hồ theo tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung
Tác
giả: Nguyễn Ngọc Duy Hân
---
Hoàng
Cung Mi cúi xuống lướt mấy nốt nhạc âm vực từ cao xuống thấp để thử dây đàn,
rồi bắt đầu vung tay múa lượn trên 16 sợi dây ngắn dài, âm điệu vừa não nề nức
nở vừa réo rắt như nước chảy mây trôi, khiến
người nghe cảm thấy trái tim như bị tan chảy. Cây thập lục huyền cầm hiếm quý
này là quà sinh nhật của bà Hoàng Tùng tặng
con gái khi tròn 12 tuổi, và cô đã say mê luyện tập đến nay đã gần 6 năm.
Cung
Mi sinh ra trong một gia đình có truyền thống võ công siêu đẳng. Từ đời ông cố
bà sơ đến bây giờ, từ con cháu trong dòng họ tới đầy tớ lẫn học trò, đều có
tinh thần thượng võ và dĩ nhiên rất giỏi võ. Hoàng sư phụ rất nghiêm khắc trong
việc bắt đại gia đình tập luyện võ công. Không tôi luyện nghiêm túc sẽ bị phạt
rất nặng, ngược lại tập tành có tiến bộ thì sẽ được tưởng thưởng. Tuy nhiên các
quy luật thưởng phạt này không có nghĩa lý gì với Cung Mi - cô tiểu thư thuần
khiết không thích đánh đấm.
Ngày
còn bé cô bị cha ép phải luyện công, đầu đội thùng băng đá đứng trên đỉnh đồi
Phong Vân giá lạnh, chân ngâm trong nước vừa nóng vừa mặn để luyện môn võ bí
truyền của Hoàng Gia Trang. Hoàng Tùng nổi tiếng trong chốn giang hồ nhờ môn võ
Hấp Hàn Thập Trảo này. Nhưng Cung Mi chỉ luyện được vài năm thì bỏ. Dù bị phạt,
bị ép, Mi không thể nào khá được và thường hay bị cảm lạnh khi tiếp xúc với
băng đá. Bà Hoàng Tùng thương con gái, luôn nói đỡ và lén cho Cung Mi bỏ bớt
giờ luyện khổ hình. Bà nói với ông Hoàng Tùng:
-
Thiếp biết gia pháp, nhưng con Mi yếu quá. Nó mỏng manh gầy gò như vậy, lão gia
còn phạt tuyệt thực thì làm sao chịu nổi. Hơn nữa vốn lười ăn, lão gia cấm ăn
nó lại thoải mái tung tăng đi hái hoa kìa! Nhìn Cung Mi mình hạc xương mai, thiếp
không an tâm chút nào.
Hoàng
Tùng nóng nảy:
-
Đúng là con hư tại mẹ, càng yếu thì càng phải khổ công tập luyện cho mạnh mẽ
lên chứ. Chốn giang hồ mưa tanh gió lạnh, nó không cứng cáp làm sao đối chọi
cho nổi!
Bà
Hoàng biết phu quân mình có lý, nhưng có những việc ép cũng không được. Chính
bà cũng từng phải khổ sở luyện công, nay lấy lý do cao tuổi để bỏ tập, nên bà
rất hiểu con gái. Cũng may Cung Mi biết áp dụng một phần của bí kiếp Hấp Hàn
Thập Trảo gia truyền, nên 10 đầu ngón tay chơi đàn thật điêu luyện, âm điệu khi
cần thì rền rĩ đầy nội lực.
Ngày
xưa Tiểu Long Nữ trong cổ mộ tập được Ngọc Nữ Tâm Kinh nhờ
tính tình thuần hậu không tạp niệm, 2 tay có thể làm 2 việc khác nhau. Chẳng hạn
tay trái vẽ vòng tròn, tay phải vẽ hình vuông cùng một lúc. Cung Mi con người cũng
rất đơn sơ thuần khiết, tuy nội lực thua xa trình độ của cô Long, nhưng 2 tay cũng
có thể múa lượn 2 kiểu trái ngược nhau rất đáng nể. Giọng hát của cô cũng rất đặc
biệt, cổ Cung Mi không cao nhưng giống như cổ của con ễnh ương, khi cô phát âm
tiếng rất to và rõ, vang dội cả gia trang, không thua gì các ca nhi được tuyển
chọn vào cung điện.
Bà
Hoàng nài nỉ chồng:
-
Thôi mình chỉ có một mụn con gái, nó biết chút ít võ công phòng thân là được
rồi. Lão gia cho nó chuyên tâm luyện đàn, vừa là thú tiêu khiển cũng vừa mang lại danh tiếng cho Hoàng Gia Trang
mình về bộ môn thập lục huyền cầm.
Hoàng
Tùng là mẫu người rất trọng tiếng tăm, từng được tưởng thưởng từ vua của xứ Hoa
Nam và còn muốn nhận bổng lộc nhiều hơn từ triều đình, nên tạm thời bỏ qua, ông
ậm ừ:
-
Thật là chán, con gái học đàn sẽ ủy mị tình cảm mông lung, trung gia hữu cầm nữ
tắc hư!
*****
Thế
rồi một ngày đầu Xuân khi vua Hoa Nam mở hội thi võ trong vùng, Hoàng Gia Trang
đã chuẩn bị rất kỹ càng để phó hội tranh giải. Vua tổ chức rất công bằng, có
giải cho người cao tuổi, có giải cho thanh niên và giải cho thiếu nhi.
Sau
nhiều hiệp tỉ thí khốc liệt, nhờ vận
dụng sự tương tác của cơ cấu Ngũ Hành, kết hợp Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ với
bí kiếp gia truyền, Hoàng Tùng đã chiếm được giải nhì. Ông không được vui vì
tin rằng mình đáng được giải quán quân, không khẩu phục tâm phục gia trang bên
cạnh của Huỳnh Minh Tảo, cho rằng họ thắng giải chỉ vì may mắn và có phần gian
lận. Hoàng Tùng ấm ức nhất định sẽ tìm dịp sau này tranh lại phần thắng, đoạt
chức vô địch lão niên.
Riêng
giải cho thanh niên thì ông Tùng phải chép miệng khen ngợi. Người được giải ở làng
bên cạnh có phong tư trác việt, ra tay thần sầu quỷ khốc. Nhìn gã thanh niên
này biểu diễn, Hoàng Tùng biết hắn ta dựa vào môn Cửu Âm Bạch Cốt Trảo nhưng
biến hóa khôn lường, thần thái uy phong. Được biết tiểu bối này tên Trương Công
Mạnh, xuất thân nhà nghèo nhưng có chí lớn, biết khổ công luyện tập. Nghe nói
kết hợp để tập môn võ này khá nguy hiểm, lôi thôi có thể bị mất hết nội công, thậm
chí đầu óc trở nên mê muội. Thời trước người nào muốn học môn võ công này phải
chịu cắt nối gân tay gân chân, để cơ bắp dẻo dai đặc biệt mới mong thành đạt.
May mà gia đình họ Trương biết dùng máu rắn cực độc để bế tỏa huyệt đạo, nên tập
luyện thành thục mà vẫn toàn thây không phải cắt nối gân cốt. Mạnh lại phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, tùy tâm phóng chiêu theo pháp vô chiêu thắng hữu chiêu, lấy nhu
thắng cương thật là tài tình.
Lần
đầu tiên Cung Mi gặp chàng trai họ Trương, tim bỗng đập lô tô, che xúc động bằng
cách cắn móng tay chăm chú nhìn anh ta múa võ. Trước giờ Mi có quan tâm gì đến
chưởng pháp đâu. Phần Trương Công Mạnh thi đấu xong thì mồ hôi vã ra như tắm,
mặt đỏ bừng ngồi thở, phải vận dụng hơi từ đan điền bồi bổ vào phần khí lực đã
hao tổn, nên không để ý đến Cung Mi.
Tới
phần nghỉ giải lao giữa hai trận
đấu, Cung Mi được giới thiệu mang cây đàn ra dạo một bản góp vui. Cô tiểu thư độ tuổi trăng tròn
hôm nay mặc một bộ cổ phục màu tím nhạt, lớp mỏng bao quanh lớp dầy, dây ren
thướt tha với những cái nơ trắng làm cô nhìn thật yêu kiều mềm mại. Ngày thường
Mi đàn rất tốt, nhưng hôm nay thần khí xáo trộn, cô bị lạc mất vài nhịp khiến tiếng đàn chao đảo. Liên khúc
"Hoa sen nở trong trăng" biến tấu từ tuyệt khúc thời võ lâm Ngũ Bá đã
quá quen thuộc, đúng ra nhắm mắt cũng biểu diễn được nhưng hôm nay Cung Mi gặp
khó khăn. Đến cuối bài do quá cố gắng, cô đã mạnh tay làm đứt dây đàn. Sợi dây
sắt căng cứng bật vào ngón tay làm máu đổ ròng ròng trên thân cây đàn chạm khắc
mỹ thuật. Công Mạnh theo phản ứng tự nhiên phi thân như vũ bão từ dưới đất lên
khán đài. Anh nắm lấy ngón tay Cung Mi, đưa lên miệng hút để cầm máu. Giây phút
nam thanh nữ tú va chạm trực tiếp vào nhau, dù không định liệu trước vẫn gây ra
một cú sốc cực mạnh. Cung Mi lí nhí:
-
Tiểu muội là Hoàng Cung Mi xin đa tạ.
Công
Mạnh cũng hơi ngượng ngùng. Nam nữ thọ thọ bất thân, vì thấy máu đổ nên chàng
phản ứng quá nhanh không kịp suy nghĩ, Mạnh cũng bối rối xin lỗi:
-
Trương mỗ xin tạ lỗi cùng cô nương, mong Hoàng cô nương được bình thân.
Đầy
tớ Hoàng Gia Trang quan sát thấy mọi việc, liền bẩm báo với bà Hoàng Tùng và mang
vải ra băng tay cho tiểu thư. Vết cắt rất sâu, Cung Mi phải tạm nghỉ chơi đàn
cho tới khi lành hẳn.
Họ
quen nhau thế đó, và tình cảm nam nữ cũng bắt đầu nẩy sinh. Cung Mi thường đàn
cho Công Mạnh nghe, tuy to con lớn xác chỉ biết võ công, nhưng khi nghe tiếng
đàn thanh thoát trang đài của Cung Mi, Công Mạnh lại thấy thấu cảm như ai đó
đang lả lơi với mình, làm lòng chùng xuống. Quả thật Cung Mi đang dùng âm nhạc
để miêu tả tình cảm của mình, chàng trai họ Trương thấy mình như đang nương mây
cỡi gió - dù trước giờ kiến thức về âm nhạc rất thấp kém. Thì ra khi thưởng
thức các tiết tấu, người ta không hẳn phải giỏi về kỹ thuật để phân tích rắc
rối hoặc nắm bắt âm giai, mà chỉ cần có trái tim đồng điệu là có thể chan hòa
với chuỗi âm thanh kỳ thú.
Nhưng
chuyện tình đâu phải lúc nào cũng êm đềm như khúc nhạc Hoa Sen, ông Hoàng Tùng lên
tiếng phản đối kịch liệt:
-
Ta không bằng lòng tác hợp. Chúng nó đứa thì mạng Hỏa, đứa thì mạng Thủy. Đứa
thì giỏi võ, đứa thì chỉ biết xê xàng. Đứa thì to con như trâu nước, đứa thì bé
xíu như mèo hen không hợp nhau chút nào. Hơn nữa gia thế thằng họ Trương không
tốt, nó con nhà nghèo, cha nó từng gây oán thù bên Bạch Gia Trang, rồi vì say
rượu đả thương người lành phải vào tù. Ta không trù ẻo, nhưng tướng thằng Công
Mạnh không dấu được nét lỗ mãng, nó sẽ gây họa giống như cha nó.
Bà
Tùng cũng dè dặt nói với con gái:
-
Thân mẫu đã cho người điều tra, tuy Công Mạnh giỏi võ và khinh công vào bậc
thượng thừa, nhưng nó uống như hũ chìm, lại giao lưu với đủ loại người trên
chốn giang hồ, đàn bà con gái đếm không hết, liệu con có sẽ là bến cuối cùng để
nó neo thuyền hay không?
Bà
lại tiếp tục:
-
Thân mẫu thấy con thích hợp với con trai của Nhậm Minh Thắng, tiểu tử họ Nhậm
này thổi sáo rất hay, võ công cũng không tệ. Nhậm Mẫn biết cước pháp và thực
hành môn sư tử hống, khi cất tiếng ca thì vang động cả khu rừng thùy dương. Con
về làm dâu họ Nhậm sẽ sống trong giàu sang quyền lực, mà đàn và sáo lại luôn được
hòa điệu trong tấu khúc Tuyết Sơn Phi Hồ. Con và nó đều có ca âm uẩn chuyển,
nếu song thanh hòa điệu, cầm sắt hòa minh sẽ rất trác tuyệt.
Cung
Mi thút thít:
-
Con không thích Nhậm Mẫn, người này nóng lạnh bất thường, có thể do tham lam
học quá nhiều bộ môn nên lúc nào cũng hấp ta hấp tấp. Hắn ta không có tinh thần
võ hiệp, mà chính cha đã nói "võ" thật ra không quan trọng bằng
"hiệp". Muốn cùng nhau tiếu ngạo giang hồ mà tâm địa nhỏ nhen hay
ghen tương, luôn cấm đoán thì con đây không phục!
****
Chuyện
hôn nhân của Cung Mi chưa biết tiến thoái chọn lựa như thế nào, thì Hoàng Gia
Trang lại xảy ra chuyện lớn. Có ai ngờ một trại chủ đầy quyền uy, luôn dạy đạo
đức cho mọi người lại bị phanh phui ra mối tình đầy tội lỗi.
Chuyện
là Hoàng Tùng đã cao tuổi mà còn bị bắt gặp có quan hệ bất chính với người vợ
của sư đệ. Số là Hoàng Tùng và Hạ Thanh Hồng từng kết nghĩa anh em, luôn giúp
nhau trau dồi võ công, hay mời mọc nhau tham dự các ngày lễ lớn của hai gia
trang.
Cái
tên Thanh Hồng có lẽ đã ám vận vào cuộc đời người họ Hạ. Vừa xanh vừa hồng nên
đã trở thành bán nam bán nữ. Câu hỏi được đặt ra là nếu giới tính như vậy thì
Hạ Thanh Hồng lấy vợ trẻ làm gì.
Thì
ra Hạ Thanh Hồng sinh ra vốn bình thường, là một nam nhân với khuôn mặt thư
sinh phong nhã. Tiếc thay vì muốn đi đường tắt trở thành võ tướng trong triều,
nên họ Hạ đã liều mình luyện môn Vô Tâm Kiếm Pháp. Đây là môn võ dùng
loại kiếm đầu vuông, không nhọn không bén, thế nhưng đường kiếm nếu tôi luyện thành công sẽ
có sát khí lạnh lẽo khiến kẻ thù khiếp đảm. Kiếm sĩ họ Hạ đã học được cách múa
bí hiểm, đi những đường quyền không hình, không ý. Người luyện trước hết phải
thiền định giữ lòng khô khan không rung động, khí độ lạnh lùng vô cảm.
Hạ
Thanh Hồng đã phải tốn trăm lượng bạc để thâu mua toàn bộ bí kiếp tà đạo này,
dù biết trước hậu quả khó lường. Say mê chiến thắng, ham hố vàng bạc bổng lộc
từ vua chúa đã làm Thanh Hồng tối mắt. Sau 5 năm, Vô Tâm kiếm pháp đã khá thành
thục, họ Hạ bắt đầu rong ruổi trên chốn giang hồ, cố tình gây hấn để thử sức,
thi thố đường kiếm Vô Tâm làm
thiệt hại nhiều nhân mạng. Hắn đang hướng về kinh đô, muốn diện kiến vua của
Hoa Nam để khoe tài, xin làm đại tướng ngồi trên lưng con Xích Thố chinh phạt
đất đai của các nước nhỏ chung quanh.
Thế
rồi một ngày đẹp trời, Hồng lại tình cờ gặp một cô gái sơn đông mãi võ tài sắc
nổi bật, liền kết thân làm bạn. Đã nhất quyết vô cảm, chỉ biết tới võ công
nhưng trước sắc đẹp và hoàn cảnh cô đơn của cô hát dạo tên Kiều My, Hồng lại
mềm lòng. Tình cảm con người là cái gì đó khó hiểu khó giải thích nhất. Như hữu
duyên gặp được người trong mộng từ tiền kiếp, Hồng bị đốn tim và rớt ngay vào
chu trình tình ái, do đó hắn bị tẩu hỏa nhập ma, râu tóc rụng mất trong thời
gian ngắn. Hắn lại biến thái thích lấy cánh hoa tô môi hồng như thoa son, thích
xức dầu thơm mùi hoa nhài rất hắc, rồi trở nên vô dụng trong chuyện nam nữ.
Kiều My nhận ra sự thay đổi ghê gớm của người phối ngẫu nên âm thầm đau khổ.
Khi
ghé thăm Hoàng Gia Trang, được Hoàng Tùng tiếp đón nồng hậu, được gặp một người
quắc thước từng trải - không chỉ ở võ công mà còn ở tri thức lẫn cách cư xử -
Kiều My mau chóng rơi vào lưới tình nhục dục. My kiếm cớ ở lại Hoàng Gia Trang
thật lâu, thường xuyên lén lút gặp gỡ Hoàng Tùng trao đổi tâm tình cũng như
thân xác. Bà Tùng lẫn Cung Mi không bao giờ ngờ được nên không đề phòng, cho
tới một đêm Hạ Thanh Hồng bắt gặp quả tang hai bên đang âu yếm tình tứ. Nào ai
có thể lấy giấy gói được lửa yêu!
Chuyện
gì phải đến đã đến. Tiếng khóc, tiếng la hét và binh khí đã vỡ òa xé toạc màn đêm.
Đây là cuộc tỉ thí khó phân thắng bại: Một già một trẻ. Một đao một kiếm. Một
còn một mất. Một chính một tà. Đứng về kiếm pháp thì Thanh Hồng thuộc phe tà,
nhưng đứng về đạo đức thì Hoàng Tùng lại là phe bất chính.
Người
họ Hạ hét lớn:
-
Uổng cho ta đã tin tưởng vào tình huynh đệ bao nhiêu năm nay. Hoàng Tùng! Ta và
ngươi bây giờ thí công bằng, nếu thua ta sẽ cam lòng.
Rồi
Thanh Hồng quay sang Kiều My:
-
Ta vì lụy tình với nàng mà thân tàn ma dại, tẩu hỏa nhập ma, vậy mà nàng lại nỡ
lòng lang chạ với lão già ngụy quân tử. Nếu ta giết được Hoàng Tùng, cây gươm
mũi vuông này sẽ tiếp tục khoét lấy trái tim của nàng để lấy lại công đạo.
Họ
dùng khinh công bay lên đỉnh Phong Vân gần đó, lốc xoáy gào thét, mây mù cuồn
cuộn, rồi dừng lại nơi rìa vách đá. Hai bóng người đối diện nhau, trường bào
tung bay trong gió. Thanh Hồng với áo hồng quần xanh, Hoàng Tùng với áo trắng
và ủng trắng lướt nhanh trong đêm khuya giá lạnh - ngày còn trẻ, Hoàng lão gia
từng được gọi là Bạch Y Hiệp Sĩ.
Mọi
người cũng lục tục tìm đến đồi Phong Vân, ra sức can ngăn 2 người đàn ông đừng
tử chiến. Hai kiếm khách đứng cách nhau ba trượng, chung quanh là Kiều My, Cung
Mi, Hoàng Tùng phu nhân và một số nô bộc.
Bà
Hoàng Tùng nức nở:
-
Ta thật không ngờ chuyện xảy ra như ngày hôm nay. Ta hận ông, Hoàng Tùng! Ông
đã phản bội và gây điếm nhục cho Hoàng Gia Trang, nhưng ta cũng không nỡ nhìn
ông chết dưới Vô Tâm Kiếm. Cung Mi sẽ phải mồ côi cha, trời ơi ta phải xử thế
nào cho phải??
Bà
nói tiếp:
-
Còn Kiều My, cô đã lợi dụng lòng tin và sự tiếp đón của gia trang ta, rồi cô
lấy oán trả ơn. Chính cô là người gây nên cớ sự hôm nay. Cô đừng gọi ta là sư
tỷ, đừng trò chuyện tâm giao giả dối nữa. Cô đã làm chết đi tình cảm tỷ muội
quý giá mà ta từng trân trọng, sự rạn nứt của lòng tin thật là ghê gớm!
Kiều
My run rẩy quỳ gối cúi đầu, nước mắt lã chã:
-
Tất cả là do những yếu đuối tình cảm nhất thời, tiểu muội không vượt qua được
những cám dỗ của ái tình. Xin mọi người hãy trở lại sinh hoạt bình thường và
tha thứ cho ta. Kiều My xin ngàn lần tạ lỗi và xin hẹn Tùng đại ca ở kiếp sau.
Nói
đoạn Kiều My rút nhanh thanh kiếm nhọn liễu đeo bên mình, tự đâm vào cổ họng,
máu tuôn xối xả rồi té gục bên ngọn đồi. Kiều My khá võ thuật nên ra tay nhanh
chóng không ai cản kịp. Màu đỏ của máu loang ướt những cây tùng xanh thẫm,
tương phản đến rợn người dưới ánh trăng vàng lạnh lẽo.
Cung
Mi vốn yếu đuối từ thể chất đến tinh thần, trước những chi tiết bất ngờ dồn dập
xảy ra, cô chỉ biết ôm chặt lấy mẹ bất động như bị điểm huyệt.
Cô
lắp bắp:
-
Phụ thân và sư thúc Thanh Hồng, xin đừng vì một phụ nữ mà chém giết lẫn nhau.
Hai người từng là huynh đệ đồng môn mà, hơn nữa thẩm cô Kiều My cũng
đã chết...
Hạ
Thanh Hồng bật cười, tiếng cười như quỷ khóc sói gào, giọng the thé nam không
ra nam, nữ không ra nữ:
-
Huynh đệ? Gã họ Hoàng này đã đâm sau lưng ta 7 năm trước trong vụ án ở gần núi
Hoa Sơn. Ngày ấy ta bán tín bán nghi nghĩ là tin đồn thất thiệt, bây giờ ta đã
hiểu rõ được con người của hắn. Hắn lại chiếm vợ của ta, coi thường vợ con gia
đình của chính mình, thế mà lúc nào cũng đóng kịch là người đạo đức. Hôm nay
nếu ta không ra tay, thì tương lai ai sẽ diệt trừ ngươi?!
Lời
chưa dứt kiếm đã rời vỏ. Một tia sáng bạc lóe lên như ánh chớp giữa đêm giông,
đánh thẳng vào ngực Hoàng Tùng. Tiếng kim thiết vang dội, đá vụn văng tứ tung,
cành lá chao đảo, những con chim ngủ đêm phải hoảng hốt gọi nhau cất cánh.
Chiêu
thứ nhất - Nhất Tâm Vô Ngã, chiêu thứ hai - Tịch Mịch Vô Thanh, chiêu thứ
ba - Vô Tâm Diệt Hữu chĩa thẳng vào đầu Hoàng Tùng. Ba chiêu xuất ra
như vũ bão làm Hoàng Tùng bất động. Một đường gân mảnh như sợi tơ hằn lên trên
trán ông, rồi từ từ nứt ra để máu phun như suối.
Hoàng
Tùng ngẩng đầu cười lớn trước khi ngã xuống:
-
Hay! Hay lắm... Vô Tâm Kiếm quả nhiên vô tình, dù tà đạo nhưng sức công phá
mãnh liệt, bị trúng kiếm rồi mới
thật sự hiểu được uy lực của nó!
Ông
nhìn vợ và con, nước mắt đàn ông rơi như mưa trên khuôn mặt khắc khổ, có lẽ đây
là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy ông khóc:
- Ta tạ lỗi cùng phu nhân. Vi phụ cũng xin Cung Mi
quên đi chuyện ngày hôm nay, vi phụ xin tác thành tình duyên của con và Trương
Công Mạnh. Ta đã già nhưng quả thật lần đầu mới sống yêu một cách điên cuồng. Đó
là mối tình với Kiều My. Ta đã chiến thắng trong chiêu thức nhưng phải quy hàng
trong tình cảm. Xin khấu đầu tạ lỗi cùng mọi người.
Nói đoạn Hoàng Tùng ngã xuống nằm ngay bên cạnh
Kiều My, hai dòng máu đỏ hòa lẫn với nhau, thấm xuống nền đất khô nứt nẻ. Những
cây tùng được tưới bằng máu của 2 kẻ yêu nhau muộn màng chắc là sẽ xanh tươi,
sống mãi trăm năm.
Trên đỉnh Phong Vân, Hạ Thanh Hồng đứng như trời trồng.
Gió ngừng mây tan. Vợ chết với tấm thân hoen ố, còn mình bị hủy hoại ái nam ái
nữ, Vô Tâm Kiếm dù lợi hại nhưng còn có ý nghĩa gì, có vào triều đình thống
lĩnh hằng vạn quân, nhận hàng trăm thúng vàng thúng bạc thì cũng có gì vui. Hơn
bao giờ hết, Thanh Hồng thấm thía cái thất bại của đời mình và cái vô thường
trong cuộc sống.
Bỗng nhiên hắn cúi xuống dùng miệng hút máu độc
trên trán Hoàng Tùng, xong lấy trong túi áo ra một con nhện màu tím lông lá xù
xì, thả trên ngực người chết. Lạ thay chỉ trong giây lát, Hoàng trang chủ mở
bừng mắt và hiểu hết mọi chuyện.
Như vậy nghĩa là sau chiêu thứ nhất Nhất Tâm
Vô Ngã - mà Thanh Hồng đã dùng hết 10 thành công lực xuất chiêu - nhưng khi thấy Hoàng Tùng không phản kháng mà nhận
đòn như một cách chịu tội, như để trừng phạt chính mình thì Thanh Hồng lại chùn
tay. Hắn ra chiêu thứ 2, thứ 3
một cách bối rối, không sử dụng hết nội công thâm hậu của mình. Bây giờ kết hợp
với con nhện hút máu dĩ độc trị độc, Hoàng Tùng đã tìm lại được mạng sống. Thì
ra giữa 2 kẻ hảo hán, có tình huynh đệ tri kỷ tri bỉ thì không nhất thiết phải
tận diệt nhau, mà vẫn có thể thấu hiểu và tôn trọng nhau, cho nhau sự khâm phục
với cái cười khà khinh mạn.
Hạ Thanh Hồng nhìn lại hiện trường lần cuối, liệng
cây kiếm quý mũi vuông chuôi vàng ròng xuống bên cạnh xác của Kiều My, rồi quay
lưng lầm lũi bước đi. Hắn cúi đầu vừa chậm rãi bước xuống đồi Phong Vân vừa lẩm
bẩm:
- Giang hồ từ nay không còn một Hạ Thanh Hồng nữa,
ai nhớ tới ta thì hãy nhớ tới bài học mà đừng tập luyện tà pháp. Kiều My, dù
nàng không trung trinh với ta nhưng ta vẫn luôn yêu nàng, nhất là không ân hận chuyện
vì tình yêu mà trở nên thân tàn ma dại. Kiếp sau ta cũng sẽ tìm gặp nàng.
Hoàng phu nhân và nô bộc trong gia trang dùng cáng
đưa Hoàng Tùng về lại trang trại để ông dưỡng thương, vì ông còn rất yếu. Họ
cũng chôn xác Kiều My ngay bên gốc cây tùng to lớn xanh tươi nhất.
Riêng Hoàng phu nhân về nhà và suy nghĩ thấu đáo. Dù
buồn nhưng bà sẵn sàng tha thứ và chăm sóc Hoàng Tùng đến cuối đời. Bà nhớ gần
20 năm về trước, khi còn trẻ bà đã yêu nhầm một tay giang hồ khét tiếng. Hắn đã
lợi dụng sự ngây thơ và tình cảm chân thật của bà rồi quất ngựa truy phong, tìm
niềm vui trong việc chinh phục những người đàn bà khác. Chính Hoàng Tùng lúc ấy
đã ra tay cứu vớt đời bà, nhận Cung Mi làm con gái và sống với bà thật tử tế.
Bà và ông sẽ không trở lại tháng ngày êm đẹp như cũ,
vì hình bóng của Kiều My sẽ mãi còn trong tâm tưởng của cả hai, nhưng bà vẫn
mang ơn ông và cảm động trước những quan tâm, chăm sóc của ông. Bà sẽ không bao
giờ tìm được một người đàn ông thứ hai như Hoàng Tùng. Ông ta có khuyết điểm
nhưng là người đàn ông tốt nhất trong đời bà. Bà biết cuộc đời rất phức tạp,
tình cảm trớ trêu không dễ buông bỏ. Bà cũng sẽ không nói cho Cung Mi biết
những bí mật đã xảy ra khi xưa.
Hoàng phu nhân thấm thía cuộc đời ngắn ngủi, không
có gì là hoàn mỹ, không ai có thể làm hài lòng thiên hạ. Quan trọng là mình có
đang sống đúng với giá trị và hoàn cảnh của mình hay không. Lời thị phi, sự
ghen tương ắt hẳn sẽ có, nhưng vẫn có những cái hay hơn để làm thước đo giá trị
và hạnh phúc của con người.
****
Hôn lễ của Cung Mi và Trương Công Mạnh diễn ra thật
trang trọng và ấm áp. Hoàng Gia Trang có lại được một ngày vui sau biến cố Kiều
My qua đời. Hoàng Tùng tóc bạc hơn, trầm ngâm hơn, tay cầm cây gậy trúc vàng
đứng ra chủ hôn. Gia đình họ Trương mẹ góa con côi, nghèo tiền nhưng không nghèo
tình nghĩa cũng rất phấn chấn. Họ đã thực hành sống tốt trong bổn phận, có tinh
thần thượng võ đặt chữ tín, chữ trung làm đầu.
Hai bên gia đình chấp nhận cho đôi trẻ Công Mạnh và
Cung Mi đi hành hiệp giang hồ một thời gian, nhưng sẽ về sớm để chăm sóc cha mẹ
già, lo xây dựng gia trang phát triển võ thuật, giúp dạy dỗ giới trẻ ngày một
tốt đẹp hơn.
Hành trang lang bạt kỳ hồ của Cung Mi là cây đàn 16
dây với những nốt nhạc mượt mà. Có khi tiếng đàn dặt dìu như sóng
lượn trên mặt hồ mùa thu, có khi lại ma mị – cuốn hút lạ kỳ như mê hoặc người nghe vào cõi ta bà rất ảo
diệu. Hành khúc "Giang Hồ Lệ Tuyết" - nước mắt rơi trong
tuyết trắng chốn giang hồ - của Cung Mi nổi tiếng vì nó diễn tả được
nỗi đau của mẹ, tình yêu tội lỗi của cha và cái Chân Thiện Mỹ cũng như tinh thần
thượng võ nằm tận đáy tim mỗi người. Tình yêu luôn đẹp dù có khi nó sinh trưởng
trong một vũng lầy nhầy nhụa.
Hành
trang của Công Mạnh là cây gươm ngắn và cái chén đựng rượu bằng gỗ sồi do mẹ
anh tự tay đẽo lấy. Khi phải ra tay hành hiệp giúp người, Mạnh mạnh tay dùng
gươm. Khi buồn Mạnh nhẹ tay nâng chén cùng Cung Mi, dù tửu lượng của cô rất
thấp. Rượu ngon đúng là phải có bạn hiền, nhưng uống nhiều không phải là hay,
không hẳn là điều tất yếu. Hiểu nhau trân trọng nhau, dù có khi khác ý vẫn độ
lượng chấp nhận thì không cần nói nhiều hay uống nhiều, mà chỉ cần một ánh
nhìn, một nụ cười chân thật là đủ để cảm thông và hạnh phúc. Mạnh và Mi rất
khác biệt trong nhiều phương diện, nhưng nhờ tình yêu đủ lớn họ đã vượt qua hết
các khác biệt đó. Đã có biết bao quý phụ tài ba, thi phú hoặc võ công thượng thừa
từng đi qua cuộc đời Công Mạnh, nhưng người cuối cùng nắm giữ được tâm hồn và
thể xác anh lại là một tiểu cô nương mình gầy xác ve, ít ăn ít nói, nhờ có một
tình yêu nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm và tuyệt đối. Còn đối với Cung Mi, yêu là dâng
hiến, là trọn đời trung trinh. Ai chơi đàn mà không lãng mạn, ngược lại ai không
lãng mạn không thể học đàn. Ai mà không có nhiều lần được mời mọc gió trăng, nhưng
cô luôn trấn át không để lòng gợn sóng.
Ngoài
trời dù mưa dù nắng, dù bao khó khăn trầm bổng, Công Mạnh và Cung Mi sẽ luôn
cùng nhau ngâm nga:
Vung
kiếm ngăn cơn loạn thế trần,
tiếng đàn huyền ảo mặc gian nan.
thực thi nghĩa khí không cầu báo,
Ngẩng mặt cười vang giữa mộng ngàn...
Duy
Hân
----
Ghi
chú vui sau khi viết chuyện:
Câu
chuyện hư cấu này dựa trên bối cảnh của chuyện chưởng Kim Dung, nhưng trong cuộc
sống a còng @ hiện đại, có người yêu cầu mình diễn dịch để giới trẻ hiểu được.
Xin ngắn gọn như sau:
Công
Mạnh và Cung Mi cùng nhau đi "phượt" khắp nơi, họ yêu nhạc và đã sáng
tác được ca khúc Lệ Tuyết rất tâm tình nên đã "go viral" và được
triệu view, hằng trăm ngàn cái like trong vài ngày. Youtube đã tặng cho họ nút
vàng ngay lập tức.
Kiều
My theo ngôn ngữ hiện hành là một loại "sugar baby", chuyên quyến rũ đại
gia già!
Cung
My tuy thấp bé nhưng tốt giọng, cũng như ca sĩ Diễm Liên nhỏ con mà có giọng hát
đầy nội lực, điều này hợp với thực tế không hư cấu chút nào.
Hạ
Thanh Hồng nằm trong giới LGBTQ+, lưỡng tính, androgynous, - ngày nay xảy ra rất thường xuyên.
Trong
tiểu thuyết kiếm hiệp "Ỷ Thiên Đồ Long Ký" của
nhà văn Kim Dung, đoạn kết Triệu Minh đã yêu cầu Trương Vô Kỵ vẽ
chân mày cho mình, trong chuyện ngắn này không có chi tiết đó, vì ngày nay đã
có phong trào xâm chân mày "permanent" , không cần vẽ mỗi ngày nữa!
Câu
ca dao “Có rửa thì rửa chân tay / Chớ rửa lông mày chết cá ao anh” cũng không
được dùng, vì câu này xưa kia có ý ca
ngợi đôi mắt đẹp và sắc của người con gái làm chết cá dưới ao. Bây giờ
nó được hiểu đơn giản là vì quý bà quý cô thời nay xài mực và mascara kẻ mắt kẻ
lông mày, nên khi rửa mặt thì hóa chất sẽ tan xuống ao làm chết cá, mà cũng có
khi cá chết hằng loạt như chuyện Formosa!
Và
xin người đọc đừng lẫn lộn, một bạn đọc chuyện đã nhập vai rồi hỏi: Wow, Hân đàn
tranh mới đó mà được 6 năm rồi hả! Cái gì, nhân vật Cung Mi thì thế, câu chuyện
có nói gì tới tên Hân đâu. Rõ khổ! Buồn nên bày ra câu chuyện hư cấu cho dzui,
nói đơn giản là ... xạo! Xin đừng tin và suy diễn!
No comments:
Post a Comment