Lục
bát tháng Tư
Biết
em còn đó nỗi buồn
biết
mình thất trận, buồn còn hơn em
hốt
trăng rớt giọt bên thềm
chứa
vào bình gốm, mùi thơm cũng buồn
Biết
chiều nên đổ hồi chuông
báo
em biết trước con đường sầu bi
Em
ơi! Đường đó tránh đi
về
chi chốn cũ khi người đã xa
Biết
rằng em vẫn thiết tha
tháng
Tư mất nước em xa quê mình
cố
hương trăn trở điêu linh
tiếng
chim Quốc Quốc khóc tình nước non
Biết
người chiến sĩ vẫn còn
súng
rơi, chân cụt, vẫn lòng sắt son
nuốt
đi trái đắng bồ hòn
ngậm
tình ái quốc cho tròn cơn mê
Biết
mình đã lỡ lời thề
cúi
đầu chấp nhận ê chề, thê lương
tâm
hoa nở cánh vô thường
màu
đen Quốc Hận trong vườn thinh không
Biết
em rất khổ với chồng
vẫn
khuyên em chớ bỏ chồng tìm tôi
Biết
tôi: Khi đứng, khi ngồi
nhớ
em, nhưng vẫn sống đời thiền sư
Biết
trang kinh vẫn chân như
nay
vàng nét bút, tựa thư tỏ tình
biết
vậy mình đã tụng kinh
cầu
cho em bỗng thình lình ghé thăm
Biết
rằng đã mấy mươi năm
mà
sao vẫn tiếc, vẫn nằm mơ luôn
mơ
em áo lụa, khăn hường
chân
mang guốc tía bên đường lưu vong
Biết
tình nay kể đã xong
mà
sao tim vẫn mơ mòng, vấn vương
biết
em trăm nỗi chán chường
nên
đàn một khúc nghê thường gởi em
Biết
rằng tuổi đã về đêm
đôi
chân run rẩy, vai mềm nỗi đau
cũng
xin gởi một câu chào
chúc
nhau sẽ mãi đi vào cõi xưa
Cõi
xưa có gió đong đưa
có
ta đứng đợi cơn mưa giao mùa
bạch
đông, hồng hạ, thiếu, thừa
quanh
năm vẫn thắp cho vừa trầm hương
Biết
không,
ta
vẫn còn thương
tháng
Tư muốn khóc
đoạn
trường chưa qua...
(Tháng Tư năm 2020)
Trịnh
Tây Ninh
No comments:
Post a Comment