Dương
cầm chất ngất
Âm
hưởng vô thườngnến buồn héo hắt
tay gầy trơ xương
Đêm
vắng thê lương
hát
khúc đoạn trườngnụ cười đã mất
sao tình vấn vương
Trách
mình khờ dại
tình
yêu lầm đườngvẫn đi trở lại
con đường tơ vương
Chân
dẫm trong đất
cúi
mặt chán chườngem đã đi khuất
còn lại mùi hương
Em
đừng nói thật
để
mình còn thương....Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment