Nâng
ly mong cạn sầu
men
đắng, dạ dày đaumà buồn phiền vẫn đọng
dưới đáy lòng thẳm sâu
Rưng
rưng nhai nỗi nhớ
nuốt
trọng lấy tủi hờnsao bụng vẫn rỗng trống
nhức nhối nỗi hoài mong
Đi
lêu bêu trên sóng
nước
cuốn gói thành vòngcột bằng dây rong biển
từng đợt gởi về sông
Em
bên song xõa tóc
nốt
nhạc đổ mưa hồngvĩ cầm vươn giai điệu
mừng ngày em còn không
ta
hòa theo cung nhạc
thổi
một khúc tơ đồngâm giai bỗng vỡ vụn
ta buồn em biết không?
Ngày
mai em theo chồng
chuyển
cung bài nhạc mớichim tự nguyện vào lồng
ta còn gì để nói
Ngày
nào sầu cũng tới
hôm
nay cũng ngày buồnchỉ tiếc công vun xới
mối tình bao nhiêu năm...
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment