gặm cỏ bên kinh
chiều buông ngâm mình
dưới dòng nước bẩn
mong rằng
lao khổ sẽ qua
Như đóa quỳnh hoa
vừa nở đã tàntrong đêm sâu thẳm
cúi mình thở than
mong rằng
tình chẳng vỡ tan
Như nụ cười vàng
trên môi hiu hắtsầu chưa kịp tắt
lệ đã đôi hàng
mong rằng
mùa mới sẽ sang
Như tiếng cung đàn
trong đêm tha thiếtnhớ về phố biếc
có sợi tình hồng
mong rằng
đời mình cũng xong ....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment