Sub Label Menu bars



Lục bát của Biển

Rưng rưng khóc ngọn gió mùa
thổi chi nhung nhớ chưa vừa niềm riêng
Biển ơi! Ta sẽ về miền
xa xôi nơi ấy, mong tìm được nhau
ta buồn mà biển xôn xao?
vỗ chi sóng biếc làm đau lòng người

Ngồi đây, gốc đá biếng lười
có con ốc nhỏ mượn lời yêu thương
vi vu sóng nước rất hiền
vì em đang ngủ rất yên giấc nồng
mốt mai khi bước theo chồng
đừng quên biển vắng có công ru hời!

Sao em lại nỡ phụ tôi
tim ta đâm thấu chẳng lời ăn năn
tiếc cho tình đã mãn phần
con cua bỏ trốn ra gần mé xa
ngoảnh nhìn, bỗng chút xót xa
ta dẫy chết, em không tha thiết gì?

Đêm nay cất tiếng thầm thì
hạt bong bóng vỡ, ra đi sao đành
chân mang guốc gỗ vàng chanh
dẫm trên cát vắng, mong manh nỗi buồn
cài lên ngực đóa hải đường
não nùng tiếng hát sầu thương tình tàn

Bình minh ló dạng, xuân sang
nỗi buồn cất giấu, lau hàng lệ rơi
biển sầu, hoa biển vẫn tươi
ta sầu, nhưng cũng chúc vui một lời
Sóng ơi! Hãy cuốn tình tôi
mùa xuân có đến, một đời vẫn đau....

Trịnh Tây Ninh




 

No comments:

Post a Comment