Con hạc vàng với
bộ lông chói lọi trước ánh mặt trời, đôi chân gầy tự tin đang bước những bước
nhịp nhàng trên mặt đất. Thỉnh thoảng nó
dừng lại rỉa nước dưới dòng suối lên tắm gội cho bộ lông thêm phần mượt mà, óng
ả. Rồi nó cất cánh bay, bay lên cao vút
. . . . . Trên nền trời xanh thăm thẳm, con hạc vàng xoãi cánh vươn cao . . . . .
-----
Hạc ngồi đưa võng
ru con, đứa bé ngủ say, môi chúm chím cười. Hạc nhìn con âu yếm, cô khe khẽ
đứng dậy sợ con giật mình. Nàng bước ra
phòng sau bắt đầu lấy sách ra đọc. Mấy
ngày nay Phượng Hoàng tương đối ngoan, không khóc nhè nên Hạc cũng đỡ cực, nàng
học được nhiều giờ và cảm thấy yên tâm chờ ngày thi sắp đến. Nhưng, chỉ được chút xíu là nàng cảm thấy mệt
mỏi và thèm được đi ngủ hơn bao giờ hết, nàng nhủ lòng - mình phải chiến đấu
với sự mỏi mệt, chiến đấu với hoàn cảnh, chiến đấu với chính mình để xoãi cách vươn
lên. Lần này, Hạc sẽ bay lên cao vút với
đôi cánh vững chãi , dạn dày. Hoàng Hạc
bây giờ không còn là con hạc ngu si, hợm hĩnh như ngày xưa nữa. Nó liệu được
sức mình bay lên tới đâu và biết lúc nào nên chậm lại để lấy thăng bằng mà đáp
xuống. Nó đã bị té rất đau và học được
bài học thấm thía để không bị ngã nữa. Nước mắt Hạc bỗng ưá ra, dù đã quyết tâm
chiến thắng hoàn cảnh, nàng vẫn không tránh được những lúc yếu lòng để cho nước
mắt tràn tuôn như suối . . . . .
-------
Hạc chúm môi thổi
16 cây nến dưới tiếng vỗ tay khích lệ của gia đình và các bạn. Mặc dù gia đình
không khá giả mấy, nhưng sinh nhật thứ 16 của Hạc cũng được tổ chức lớn lắm. Mẹ
mướn một phòng tiệc thật dễ thương, rồi bạn bè của Hạc, của Phi Yến, của bố mẹ,
tổng cộng đến gần 60 người, ai nấy cùng nhau ăn uống , chơi đùa vui vẻ. Dĩ
nhiên Hạc mặc áo vàng - màu vàng tươi với con chim Hạc thêu màu rực rỡ. Nàng cũng cài một chiếc nơ vàng trên mái tóc
óng ả. Mái tóc nàng đen mướt rất đẹp,
nhưng đen là màu quê rồi, cô đi nhuộm cho nó ánh lên một màu nâu đỏ sáng
bóng. Cô rất hãnh diện với mái tóc dài
highlite nhuộm màu của mình. Mẹ đã càm ràm sao không để tóc đen cho tự nhiên,
giống cô gái Việt! Nhưng mẹ lớn tuổi
rồi, làm sao hiểu được thời trang hiện đại.
Bố cũng lo lắng sợ Hạc dùng nhiều son phấn sẽ bị hư da mặt và mất vẻ hồn
nhiên. Nhưng mẹ quên rằng Hạc đã 16
tuổi, đã trưởng thành và biết mình đang làm gì.
Hạc tin mình biết xử dụng nghệ thuật trang điểm, nàng thích nhìn mình
khác với mọi người, khác với ngày hôm qua.
Khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn trai gái đồng tuổi, Hạc thấy hãnh
diện dường bao.
Mẹ đẹp, nên hai
đứa con gái của mẹ cũng xinh. Tất cả đều được mang tên của những loài chim đẹp
và quý. Mẹ nàng là con chim Phụng với
màu xanh bao la của đại dương, nó sống ở biển và từng vẫy vùng với gió và sóng
thần. Nó đã từng làm điên đảo bao chàng
thanh niên xứ đạo thời đó. Cuối cùng rồi con Hải Phụng cũng dừng bước, lập gia
đình với chàng thanh niên nghèo nhưng tài hoa trong vùng và sanh ra hai con
chim mỹ miều: Hoàng Hạc và Phi Yến. Hạc đẹp và kiêu kỳ, nét đẹp rực rỡ như đóa
hướng dương buổi sớm. Bố mẹ hay lo, sợ cái đẹp lộ ra quá sẽ không tốt. Hạc thấy
buồn cười, con đẹp thì hãnh diện sung sướng, có gì đâu mà bố mẹ cứ mãi băn
khoăn. Nàng liếc mắt nhìn David, anh
cũng đang âu yếm nhìn nàng thổi nến và vỗ tay hăng hái. Buổi nhảy đầm đêm nay,
David sẽ là chàng trai may mắn được dìu Hoàng Hạc đi những bước slow đầu đời êm
ái nhất. David cao ráo, đẹp trai với màu
mắt xanh biếc, anh học cùng Trường Trung Học nhưng trên nàng một lớp. Họ quen nhau vì làm chung một project kỳ rồi,
mà cũng vì Hạc đẹp và 'popular' - nổi tiếng quá. Nàng hát hay, đàn giỏi và hay sinh hoạt trong
trường nên luôn được các thầy cô và bạn bè để ý.
Tình cảm đầu đời của cô con gái 16 và chàng
thanh niên 17 êm đẹp làm sao. Ngày Lễ
Tình Yêu Valentine’s vừa qua, David đã tặng Hạc một bó hồng vàng rực rỡ dưới
ánh mắt thèm muốn của các bạn đồng tuổi.
David là con của một gia đình Do Thái giàu có, và rẩt thông minh. Cả hai thật đẹp đôi, là đề tài cho các bạn
trong trường bàn tán. Nàng biết bố mẹ không
vui gì mấy khi nàng có bạn trai, và nhất là lại là người ngoài chủng tộc. Hạc thở dài, bố mẹ lại lo chuyện lẩm cẩm nữa
rồi! Trong thiên nhiên, nếu con lion kết hợp với con leopard sẽ sanh ra giống
lionard lông đốm rất quí. Sang đây, bố
mẹ phải chấp nhận những mối tình dị chủng chứ.
Những thanh niên Việt Nam mà gia đình nàng quen biết hay gặp trong nhà
thờ, nhìn họ khờ khờ, ngố ngố làm sao! Ăn mặc thì ít có ai chải chuốt, đúng
thời trang. Tối ngày lại cứ đọc kinh, tập hát ca đoàn, đúng là những con 'pet'
tốt của các ông Cha, bà Phước! Hạc biết
nhiều anh cũng 'kết' nàng lắm, nhưng Hạc có cách chọn lưạ của mình. Nàng rất tự tin vào óc thông minh của mình,
kẻ lọt vào mắt xanh của nàng không thể là người tầm thường, khờ khạo. Nàng sẽ học cao, sẽ cùng người ấy đi du lịch
đó đây, sẽ có đám cưới thật lớn, sẽ có con thật đẹp và dù là gái hay trai,
chúng sẽ tiếp tục mang tên những loài chim cao sang quyền quí. Nàng sẽ lập gia đình với David, nhà David
giàu lắm, anh lại là con một, cả hai sẽ được nuông chìu quý trọng. Quà sinh nhật David tặng Hạc thật ý nghĩa,
anh đã nhịn bớt tiền ăn trưa hàng ngày để tặng nàng một cặp chim tạc bằng đá
rất đẹp. Ai nấy đều reo lên tán thưởng
khi Hạc mở quà của chàng. Nàng nhoẻn
miệng cười duyên dáng, cảm ơn David với cả tấm lòng yêu mến. Những tiếng chúc mừng cùng với ánh đèn máy
chụp hình sáng lên , Hạc mê man trong hạnh phúc mà mình đang có. Ôi sinh nhật
16, ôi sweet sixteen . . . . . . . .
----
Hạc không hiểu tại
sao mẹ hay thở dài, kể lể ca kệ, bố hay rầy rà kiểm soát nàng. Bố mẹ cứ nghĩ mình còn nhỏ, còn dại như Phi
Yến đây. Bố thường hay bảo ông bà ngày
xưa còn khó gấp trăm lần, không dễ dãi như bố mẹ bây giờ. Khiếp, mới có 1 phần trăm thôi mà Hạc đã phát
rét. Nàng nghĩ sau này khi có con, Hạc sẽ cởi mở với con, chỉ khó với nó bằng 1
phần trăm bố mẹ bây giờ.
Nàng biết bố mẹ
thương lo cho mình, nhưng không tránh khỏi bực dọc khi thấy bố mẹ vẫn đối xử
với mình như đứa con nít. Đi đâu cũng
hỏi, làm gì cũng rầy, nghe nhạc cũng không cho.
Nhạc rock, rap, new wave bây giờ nghe mới thấm, mẹ lại bảo ồn ào, nhức
đầu. Bố thỉnh thoảng cũng nghe nhạc
nhưng là loại nhạc già của Khánh Ly, Lệ Thu rên rỉ, nghe 'annoy' hết sức. Có
lần Hạc đi xinê với David và các bạn lỡ về trễ, bố đã hầm hầm định đánh Hạc,
may nhờ mẹ ngăn cản. Hôm sau mẹ đã ôm
Hạc khuyên răn đủ điều, Hạc thương mẹ nhưng thấy bà”ruồi bu” quá. Đi coi phim trễ một chút có gì đâu mà phải lo
quắn lên như vậy. Bộ Hạc không biết giữ thân sao. Hạc thấy trẻ già, Đông Tây khác nhau quá,
nhưng biết làm sao bây giờ, bố mẹ có công việc, suy nghĩ của bố mẹ, Hạc có thế
giới riêng của mình. Hạc không hiểu được
đời có gì vui thú, khi chỉ đi làm, đi lễ, không dám ăn mặc mua sắm gì, có đồng
nào dư thì gởi hết về Việt Nam. Mấy ông
bà, cậu dì ở Việt Nam tán khéo lắm, lần nào mẹ nhận được thư cũng khóc, và lính
quính đi nhà băng rút tiền. Hạc không ưa
họ, tại sao họ không tự lực cánh sinh, đi làm nuôi chính mình để không phải nhờ
cậy ai, để bố mẹ khỏi vất vả làm ngày làm đêm, và thực tế hơn, để Hạc được bố
mẹ cho tiền mua áo mới! Lần nào xin tiền
Hạc cũng được giảng moral là mình ở đây đã dư dả quá rồi, chỉ cần hi sinh một
chút là có thể nuôi sống được một người ở Việt Nam mấy tuần. Hạc muốn đi làm thêm ngoài giờ học để kiếm
tiền xài. Hạc đi shopping thấy cái gì
cũng đẹp. Mà hễ đẹp thì phải mắc. Nàng
thích mua đồ mắc, đồ sale toàn là đồ lỗi thời, màu sắc không như ý. Bố mẹ lại sợ Hạc ham tiền, không lo học nên
không cho đi làm. Hạc nghĩ lúc 18 tuổi,
nàng sẽ tự lập và sẽ cương quyết không nghe lời gàn bướng quê mùa của bố
nữa. Nàng học không chăm, không giỏi như
mấy con ngố khác trong trường, nhưng dư thông minh, lanh lẹ để kiếm job
partime. Đã có Công Ty Du Lịch muốn mướn
nàng nhưng bố mẹ không cho. Hạc lấy làm
lạ, bố mẹ Việt Nam có nhiều quyền lực, power quá, các bạn Canadian của nàng, bố
mẹ dễ chịu làm sao. Có lần Hạc đã bực
bội nói với mẹ tại sao mình phải sinh ra trong gia đình nghèo, lại là người Việt
Nam, làm mẹ lại ca một bài moral dài khiến Hạc buồn ngủ muốn chết. Mà thôi, Hạc đã vẽ cho mình một tương lai
khác hẳn những điều tầm thường bố mẹ ao ước. Con hạc vàng sẽ bay trên con đường
thênh thang sáng chói của mình. Hạc
không thích con đường buồn tênh, chán ngán mà bố mẹ đã vạch sẵn . . .. .
----
Nhưng cuộc đời
không đẹp, không dễ như những điều Hạc tưởng tượng.
Chơi dao có ngày
đứt tay, khi cô gái 17 tuổi biết mình đã mang thai, Hạc đã sợ hãi đến muốn tự
tử. Dĩ nhiên nàng dấu bố mẹ, dấu mọi
người, chỉ có David là chia xẻ được nỗi đau của nàng, nhưng David cũng chỉ là
cậu thanh niên 18 tuổi còn đang đi học, chúng có thể làm được gì? Hạc đã bàn cùng David là cả hai sẽ bỏ trốn đi
thành phố khác, nhưng cần một số tiền để mua vé máy bay và chuẩn bị cho cuộc
sống mới. David sẽ tìm cách mượn đỡ của
bố mẹ anh, sau này có việc làm sẽ tìm cách trả lại (Hạc không thể mượn từ bố mẹ
mình, lý do đơn giản là họ không hề có tiền dư )
Hạc viết một lá
thư thống thiết xin lỗi bố mẹ, dặn dò Phi Yến thay nàng lo cho bố mẹ - và đừng
bao giờ đi theo con đường nàng đã lỡ lầm vấp phải. Lần đầu tiên trong đời, nàng thấm thía những
lời mẹ dạy từ trước nhưng vì kiêu hãnh nàng đã không hề để ý. Hạc vừa khóc vừa viết, vừa phải chạy vào phòng
tắm để ói mửa. Đứa bé trong bụng đã bắt
đầu thành hình và hành hạ nàng. Hạc xanh
mét và run rẩy, buổi sáng hôm sau ôm túi xách ra chỗ hẹn chờ gặp David. Nàng vừa chờ vừa hồi hộp, và đã chờ rất lâu,
nhưng David không bao giờ đến . Vài ngày sau, khi trở lại ngôi biệt thự to lớn
nhà của David, Hạc đã thấy người ta treo bảng bán nhà. Nàng nhớ lại có lần đến nhà David chơi, mẹ
của anh có vẻ không mấy thích mình, nhưng lúc ấy nàng thật sự không cần, không
quan tâm. Nàng không biết mẹ của David
là một trong những người Do Thái kỳ thị chủng tộc nhiều nhất. Đứa con trai một của bà phải kết hôn với cô
gái Do Thái giàu có môn đăng hộ đối, dòng họ bà phải tinh tuyền để nối dõi tông
đường. Bà đã dùng mọi cách kể cả bỏ công
việc, sự nghiệp để mang David đi xa, tránh trách nhiệm với Hạc. Con lion phải đẻ ra lion, dù nó đã có liên hệ
với con leopard và con lionard đã sắp chào đời.
Bà phải bảo vệ tương lai của David đứa con dấu yêu của bà. Nó còn quá trẻ để làm cha, hơn nữa bà biết
bọn trẻ bây giờ, chúng sống rất buông thả, chắc gì đứa con trong bụng của Hạc
là của David. Con trai bà hiền lành khờ khạo, chắc chắn đã bị Hạc cho vào tròng. Bà thấy Hạc sắc sảo quá, nó sẽ trên cơ con
trai bà mà bà không hề muốn David phải khổ sở.
Chuyện gì phải đến
đã đến, khi bố mẹ đọc được lá thư Hạc viết, thế giới đã sụp đổ hoàn toàn. Hạc có thể chịu được mọi hình phạt do lỗi lầm
chính nàng gây ra, nhưng không chịu nổi sự yên lặng của bố. Từ khi xảy ra chuyện, ông không rầy rà, bàn
tán, không nói một tiếng nào, mặt ông đanh laị và không khí trong gia đình nặng
nề căng thẳng hết sức. Tội nghiệp Phi Yến, nó còn quá nhỏ để hiểu biết, chia sẻ
với Hạc, nó cứ thậm thà thậm thụt trong nhà, hay bị rầy oan. Mẹ sút hẳn từ tinh thần tới thể xác, vừa phải
làm thêm chuẩn bị cho đứa cháu ngoại bất đắc dĩ sắp ra đời, vừa phải đương đầu
với dư luận, vừa phải diụ ngọt, giúp đỡ bố bớt căng thẳng. Hạc bằng lòng chịu đựng tất cả mọi hình phạt
từ thể xác tới tinh thần để đền đáp lại lỗi lầm của mình. Con hạc vàng không còn kiêu hãnh ngước mắt
nhìn đời nữa, nó cúi đầu chấp nhận mọi thử thách, giông bão đang kéo tới. Đôi
cánh gầy run rẩy giang ra bao che lấy con, chống chõi với đại bàng, chim ưng
nanh vuốt để sống còn.
Lạ thay, những đứa
bạn chịu chơi, theo thời trang chung nhóm với Hạc lại là những đứa hay xầm xì,
diễu cợt nàng hơn hết, còn những người bạn hiền lành, khù khờ xưa kia lại có vẻ
cảm thông và hay giúp đỡ nàng. Dù muốn
dù không, Hạc cũng phải nghỉ học ở nhà trông con trong thời gian đầu, từ từ
nàng sẽ tìm cách gởi con đi làm để sinh sống.
Thời gian và đau khổ đã dần dần tôi luyện nàng, nàng thấy mình thật sự
có trách nhiệm và đã trưởng thành. Nàng
chỉ sợ phải đương đầu với sự im lặng nặng nề của bố. Phượng Hoàng nay đã 8 tháng, cộng lại là đã
hơn một năm bố không hề nói với Hạc một lời.
Hạc ước gì ông đánh mình một trận, chửi rủa mình nặng lời rồi tha thứ
cho nàng. Nhưng Hạc cũng không dám mở
miệng xin, hai cha con không ai nói với ai một lời dù sống chung một mái
nhà.
----
Cho đến một hôm,
Hạc bận trong nhà tắm không biết Phượng Hoàng giật mình thức dậy khóc thật
nhiều. Mới đầu bố Hạc để mặc kệ, nhưng
đứa bé khóc to đến muốn ngạt thở làm ông không chịu được phải vào ẳm nó lên.
Lần đầu tiên đụng
đến đứa cháu, cảm giác yêu thương, gần gũi bỗng đến tràn ngập trong ông. Nhất là cái miệng, trời ơi, cái miệng bé xíu
đang khóc to giống ông hết sức, cái khoé miệng kiêu hãnh bướng bỉnh này chính là
hiện thân của ông khi còn trẻ. Ngày ấy ông cũng tự cao tự đại, ngang tàng làm
phiền lòng cha mẹ ông hết sức. Ngay cả cuộc tình giữa ông và Hải Phụng cũng
phải trải qua biết bao gian truân vất vả mới có kết cuộc. Ông nghèo và nóng nảy nên gia đình Hải Phụng
không mấy đồng ý cho họ đám cưới, ông và Hải Phụng cũng đã có lần định dắt nhau
bỏ trốn, Phụng đã phải quyết liệt làm áp lực với gia đình, cuối cùng mới lấy
được nhau nhưng ông đã khổ sở rất nhiều mỗi khi phải đối diện với sự ghẻ lạnh,
coi thường của gia đình vợ. Cuối cùng may mắn ông đưa được cả gia đình sang
đây, nhưng Phụng vẫn phải cực nhọc làm việc vất vả, chịu mọi áp lực trong
ngoài. Bây giờ bà phải chịu thêm sự căng thẳng vì ông giận Hạc, không hề nói
với con một tiếng từ bao lâu nay. Ông bỗng cảm thấy mình thật ích kỷ, ác độc
với Hải Phụng. Từ khi lấy ông tới nay, đã có mấy ngày bà được thảnh thơi, sung
sướng? Việc Hạc có con, trách nhiệm ông cũng phải gánh, hơn nữa nó đã biết lỗi
và thay đổi nhiều, tại sao ông còn cố chấp và làm cho cuộc sống chính gia đình
ông nặng nề, căng thẳng hơn. Khi không thể thay đổi được hoàn cảnh, thì cái có
thể làm là thay đổi cái nhìn với hoàn cảnh.
Ông bỗng ứa nước mắt, hai ông cháu cùng khóc làm Hạc bước ra thấy vậy
cũng khóc theo. . . . . . Những giọt
nước mắt yêu thương, cảm thông đã chảy ra muộn màng nhưng đầm đìa như suối trôi
đi những đau khổ, nặng nề trong gia đình.
Ông nhủ lòng sẽ phụ Hạc coi cháu sau giờ làm việc để Hạc có thì giờ đi
học, đi dạy đàn thêm kiếm tiền. Hạc còn trẻ, còn nhiều cơ hội làm lại cuộc đời.
Nó tuy bướng bỉnh nhưng rất quyết chí và đã khôn ngoan, kinh nghiệm hơn nhiều,
Chúa sẽ thương ủi an, giúp gia đình ông chấp nhận khó khăn, bắt đầu cuộc sống
mới.
Ông tin Hạc sẽ làm
được, ông sẽ làm được, Hải Phụng sẽ mãi làm được, đàn chim gia đình ông sẽ nương
dựa nhau để cùng vươn tới . . .. . . .
Trịnh
Tây Ninh
No comments:
Post a Comment