Sub Label Menu bars



Cõi chết

Biết đâu cõi chết sẽ là
cõi trăng rất sáng với hoa nguyệt quỳ
Tạ từ cõi thế vô vi
một điều nuối tiếc vẫn ghi trong lòng
mang theo xuống suối tử vong
biết rằng tình nhẹ như không, vẫn buồn!

Bây giờ cõi chết dần buông
giật mình biết sợ, biết thương, biết sầu
biết vậy ta hẹn đời sau
làm hoa để nở đêm thâu mịt mùng
nụ vàng phủ kín không trung
đến ngày héo úa, ngàn trùng vẫn thơm

Biết rằng nặng nợ áo cơm
vẫn chưa trả đủ nên còn xốn xang
rưng rưng nước mắt hai hàng
ôi người ở lại! Bàng hoàng vấn vương
để ta vào cõi vô thường
hái cho em, đóa tường vi rất hiền

Ta về ngủ giấc đông miên
em còn đứng đó trắng viền khăn tang
thôi em, chẳng phải vội vàng
giấc mơ này cũng đã tan lụa là
chúc em đi một bước xa
và đừng quay lại, kẻo ta nghẹn ngào

Ừ thôi ! Nếu có kiếp sau
hẹn em đến chỗ hoa đào đã rơi
rắc lên tóc rối nụ cười
ta hôn nhau, để nhớ ngày tình vui
vẫy tay, giờ đã tới rồi
bước vào cõi chết, vẫn lời yêu thương...

Trịnh Tây Ninh
 

No comments:

Post a Comment