Quạnh quẽ
Từng giọt sương rơi
thiền môn lặng lẽ
khẽ hỏi Trời ơi!
sao mình quạnh quẽ?
Từng giọt sương rơi
thiền môn lặng lẽ
khẽ hỏi Trời ơi!
sao mình quạnh quẽ?
Dưới vầng nhật nguyệt
duyên tưởng vẫn còn
ngờ đâu héo hon
bát y tan loãng
Ai sầu lãng đãng
động vọng tiền thân
vòng tay rất gần
ôm bồ sân hận
Cả đời lận đận
phiến đá ngại ngần
luân hồi mờ tan
vô ngôn tĩnh lặng
Chẳng còn gánh nặng
Phật ở trong tâm
thả lỏng tà dâm
Cúi chào Ca Diếp...
No comments:
Post a Comment