Hoa Diên
Vĩ
Chuyện ngắn Liêu Trai Chí Dị, viết về cuộc tình của một
loài hoa màu tím.
Nguyễn Ngọc
Duy Hân
Lục Sinh bực bội đi ra đi
vào, người ta đồn ầm lên rằng
chàng bị hồ ly tinh hớp mất hồn nên da
dẻ trở nên xanh xao, mặt mày lơ láo. Sinh công nhận gần đây sở học giảm sút rõ ràng, chữ nọ đọc xọ
sang chữ kia, không thể viết trọn một bài thơ, nhưng hơn bao giờ hết Sinh hiểu
là mình rất tỉnh táo. Chỉ vì chàng đang yêu, trong đầu chứa quá nhiều hình ảnh
của Diên Vĩ, mà chàng chắc chắn đây là một cô gái rất bình thường dễ mến.
Nhớ lại cách đây chừng một
tháng, Sinh tình cờ gặp Vĩ trong một phiên chợ quê, khi chàng tìm mua thêm mực
để viết câu đối. Chàng thư sinh họ Lục hoa tay đường nét bay bướm, thường viết
liễn hoặc câu đối trong xóm kiếm tiền lo việc đèn sách. Hôm ấy Diên Vĩ mặc
chiếc áo tím nhạt ẻo lả, toàn thân toát ra một mùi hương giống mùi của hoa Diên
Vĩ, nhưng ngọt ngào và sắc sảo hơn. Mỗi bước nàng đi, mùi thơm quẩn quanh như
chưa muốn rời mặt đất. Lạ thật, đúng ra ai cũng mồm ngang, mũi dọc, mắt mọc hai
bên, mà sao lại có người đẹp người xấu!
Sinh mê man đi sau lưng cô
gái, muốn mở lời nhưng chưa biết phải bắt đầu thế nào, thì bất ngờ cô quay đầu
lại, nhoẻn miệng cười với Sinh. Ôi nụ cười và ánh mắt quyến rũ làm sao! Giọng
nói của cô cũng đầy âm sắc gợi cảm:
- Tiểu nữ là Diên Vĩ, xin
mến chào nho sinh.
Lục Sinh ấp úng:
- Tại
hạ họ Lục tên Sinh, là một thư sinh hàn
vi, nào dám mơ gặp tiên tử giữa chốn nhân gian này. Tại hạ không nén nổi tính hiếu kỳ, xin mạn
phép hỏi cô nương từ đâu đến?
Tuy
bối rối nhưng Lục Sinh luôn lễ mễ, để chứng minh mình văn hay chữ tốt Sinh ngâm
nga:
Đêm
Xuân gió lộng hoa đào,
Ngỡ em là mộng, là sao hóa hình.
Mắt huyền chất chứa u linh,
hồn ta lạc giữa tử sinh dặm ngàn.
Cô gái mau chóng ứng khẩu thành thi đáp trả:
Đừng lầm thiếp
với hoa đào,
phận là Diên Vĩ tím màu quan san
Nếu là duyên nợ đa mang,
thì xin giữ chút đài trang cho đời.
Rồi Diên Vĩ nói tiếp:
- Tiểu nữ là con ông thợ mộc nghèo hèn ở cuối làng, mồ côi mẹ từ bé nên rất
thiếu tình thương. Hôm nào mời nho sinh ghé thăm tệ xá, cha của tiểu nữ ắt hẳn
rất hân hoan được cùng đối ẩm. Tiểu nữ mang tên của loài hoa dính liền với
những chuyện tình bi thương, nhưng mùi thơm luôn thanh khiết và vĩnh trường.
Yêu thích sắc đẹp và tài đối đáp của cô gái, Lục Sinh sau
đó đã đến tìm nhà ông thợ mộc. Nói chuyện với người cha rất thú vị, vì dù làm
nghề tay chân nhưng ông rất túc nho rành điển tích. Còn Diên Vĩ thì khỏi nói,
lúc nào cũng duyên dáng nhạy bén, vấn đáp tài tình, toàn thân luôn phảng phất
mùi thơm của loài hoa đẹp màu tím.
Đôi trai tài
gái sắc ý hợp tâm đầu phải lòng nhau là chuyện hiển nhiên,
người cha cũng vui vẻ khuyến khích. Từ đó mỗi tối khi học bài hoặc viết xong
câu đối, hai bên hẹn nhau dưới giàn hoa Diên Vĩ.
Khi tiễn Sinh ra về, Vĩ nắm tay Sinh lả lơi:
- Chàng có biết mỗi lần tiễn chàng đi, lòng thiếp như cánh Diên Vĩ bên hồ,
run rẩy trong gió và xúc động tận tim can.
Lục Sinh cũng ngẩn
ngơ trả lời:
- Diên cô nương,
đêm nào ta cũng thấy nàng dưới vườn hoa Diên Vĩ, dù có khi không thân chinh
bước đến nhà nàng. Chẳng biết đó là mộng hay thực, nhưng trời thương cho ta cơ
hội được gặp nàng thì ta xin tạ ơn Trời và cảm ơn nàng.
Diên Vĩ dịu dàng
cười đáp:
- Lục huynh đa cảm quá. Thiếp như chiếc bóng trong sương được chàng yêu mến,
thật chẳng dám mơ ước gì hơn.
Sinh xao xuyến bộc
bạch cõi lòng:
- Cô nương là tiên hay là ma, mà khiến lòng ta hoang mang chẳng yên. Nhưng
dẫu nàng có là yêu tinh hồ mộng thì ta cũng chẳng sờn. Nơi thế trần giá lạnh này
chỉ có tình nàng là ấm áp.
Rồi Sinh nắm lấy
tay Diên Vĩ:
- Ta chỉ sợ tương lai cánh hoa tím sẽ héo tàn theo luật thiên nhiên, hoặc khi
ta trả xong nợ đời trở về cõi sáng thì mình sẽ mất nhau. Nhưng Vĩ ơi xin hãy
nhớ: kiếp này hay kiếp sau, ta đều nguyện làm phu quân của nàng.
Diên Vĩ tựa đầu lên
vai Sinh, dịu dàng như sương như khói:
- Vâng nếu còn duyên tái ngộ ở kiếp sau, xin hẹn chàng nơi hoa Diên Vĩ nở lúc
trăng mờ… thiếp sẽ đợi.
Tình chàng ý thiếp
trao nhau quá mượt mà tha thiết, mà thật ra họ chẳng cần nói cũng chẳng cần
nhìn, vẫn cảm được cánh gió bảng lảng của ái tình.
****
Thế nhưng tuần sau khi Lục Sinh phải gặp quan để giúp người thân giải quyết
một chuyện thưa kiện, thì Sinh lại gặp Diên Vĩ ở đó. Khi bước vào cửa phủ thấy
trên bàn có chưng một bình hoa diên vĩ với cách cắm quen thuộc, Lục Sinh đã ngờ
ngợ. Nàng mặc chiếc áo cổ trang màu tím mềm mại, chân đi hài trắng, tóc cột đóa
diên vĩ xinh tươi, trang điểm có phần đậm đà hơn, mùi hương vẫn nồng nàn quyến
rũ. Mới đầu Vĩ định lẩn trốn nhưng thấy không kịp, nàng liền cúi đầu chào:
- Sao chàng lại đến phủ của quan Lưu Tấn? Nhưng thôi coi như có thêm một
dịp may để ta gặp nhau.
Sinh rất kinh ngạc khi thấy Lưu Tấn âu yếm ôm vai Diên Vĩ bảo nàng vào
trong để quan làm việc. Vĩ lắc đầu và đưa cao 2 tay như cố giải thích gì đó với
Sinh, nhưng quả thật chàng không hiểu. Lưu Tấn giàu sang uy quyền, vợ lớn vợ bé
đầy phủ, không lẽ Vĩ lại là một nàng hầu mới của quan? Nếu vậy thì bắt đầu khi
nào? Tại sao cùng một lúc nàng lại quan hệ với cả chàng và quan huyện?
Chuyện này chưa ra ánh sáng thì buổi khác, khi lên cồn thăm người chú bị trọng
bệnh, Sinh lại thấy Vĩ ngồi trên lưng ngựa với một kiếm sĩ. Nàng ngồi trước, gã
kiếm sĩ phía sau một tay ôm lấy eo nàng, một tay phất dây cương để con ngựa phi
nước đại. Con ngựa trắng hí lên từng tràng, chiếc đuôi dài với phần lông cháy
xém phất lên cao. Họ cười khúc khích, vui vẻ thưởng thức chuyến ngao du.
Gặp nhau lần nữa nhưng trong hoàn cảnh trớ trêu, máu ghen của Sinh trào
dâng, chàng hét to:
- Diên Vĩ, ta chờ ở vườn hoa nhà nàng cả tuần nay mà không gặp, sao nàng
lại chung yên ngựa với gã kiếm khách này?
Dù hét to nhưng ngựa phi quá nhanh, nên đôi bên đã cách xa nhau mấy trượng,
bụi phủ mù trời. Sinh đưa tay dụi mắt mà không rõ bụi đỏ bên đường làm cho mắt
mình cay, hay cảm giác chua cay đã đến từ những hạt lệ từ khoé mắt mình. Sinh gồng
mình không để lộ mình đang đổ lệ.
Sinh quyết tâm phải gặp Diên Vĩ hỏi cho ra lẽ. Không lẽ lời đồn của thiên
hạ là đúng, tức là nàng mang thân phận hồ ly chuyên quyến rũ đàn ông. Sinh đã từng nghĩ dù nàng
có là ma quái, chàng vẫn yêu nhưng bây giờ chàng rất chao đảo.
****
Đêm hội ngộ đã đến, Sinh và Vĩ gặp nhau lần nữa ở giàn hoa Diên Vĩ tím ngát
sau nhà. Người thợ mộc ngưng bào gỗ, cố ý vào nhà trong tránh mặt để đôi bên
trò chuyện.
Sinh ú ớ không biết hạch hỏi ra sao, may mà Diên Vĩ bắt đầu trước:
- Lục huynh, thiếp thật lòng xin lỗi chàng. Xin đừng nghĩ thiếp là hồn ma
bóng quế hay hồ ly tinh. Thiếp là người trần mắt thịt chịu nhiều đau khổ. Thiếp
rất quý mến chàng, nhưng xin nói thật người thiếp yêu không phải là chàng.
Lục Sinh bặm môi ngồi bất động nghe Diên Vĩ tỉ tê:
- Thiếp và cha trước đây cư ngụ ở trên cồn con Rồng, ngày ngày thiếp cắp rổ
đi hái dâu về nuôi tằm, rồi ra chợ mua bán đúng với câu "Lên cồn hái dâu,
xuống chợ buôn trầu". Mẹ chết sớm vì bạo bệnh, thiếp phải một mình lo thân
và giúp cha vui sống. Hồi ấy thiếp có người bạn trai rất tao nhã ở cùng trong
xóm. Người ấy không giỏi văn chương nhưng rất tinh tế sáng dạ, tên là Hoàng Hữu
Thương. Thiếp và Hữu Thương sánh bước nợ duyên, say sưa giấc mộng hồ tiên tưởng
rằng không còn gì tươi đẹp hơn, thì bỗng một ngày vợ của Hữu Thương xuất hiện,
quát mắng thiếp nặng lời ngay giữa chợ đông người:
- Đồ hồ ly tinh dụ dỗ chồng người. Mi có buông tha tướng công của ta là
Hoàng Hữu Thương không thì bảo! Ta có thể xé nát mảnh lông chồn của mi, nhưng nếu
mi biết điều rút lui thì ta sẽ cho con đường thoát.
Diên Vĩ đau khổ thút thít kể tiếp câu chuyện:
- Thiếp như ngôi sao bị rơi từ trên trời xuống đất. Lục huynh biết đó, sao
Kế Đô gắn liền với tai họa và thị phi không tốt cho nữ giới. Ngôi sao này nếu còn
lạc mệnh dưới bóng La Hầu nữa thì danh phận ô uế, người đời khinh khi. Lục
huynh biết Diên Vĩ này tuy mất mẹ, nhưng được cha dạy dỗ rất kỹ là không lấy
chồng người, không làm điều ác. Chính Hoàng Hữu Thương đã mập mờ làm thiếp nghĩ
hắn độc thân. Hắn đã lợi dụng tình yêu chân thật của thiếp để chiếm đoạt thân
xác rồi bảo thiếp bỏ cha đi với hắn. Thiếp tin Hữu Thương tuyệt đối vì biết
huynh ấy từ lúc tóc còn để chỏm. Hữu Thương từ bé rất hiền lành chân chất,
nhưng đứa nào dám ăn hiếp thiếp thì chết với Hữu Thương, thiếp choáng ngợp với
sự bảo bọc của huynh ấy. Hình ảnh đẹp những lúc còn là trẻ con đi bắt bướm, bắt
đom đóm, hái hoa với nhau thiếp không bao giờ quên. Huynh ấy dạy thiếp kham
nhẫn từ bi là tốt, nhưng phải có trí tuệ không để cái ác nó đè đầu đè cổ, nên
thiếp rất khâm phục.
Sau đó thì gia đình họ Hoàng lại bỏ làng đi xa làm ăn, thiếp rất buồn và
nhớ. Thế nhưng bất ngờ hơn 10 năm sau thì Hữu Thương lại trở về. Tuy không giàu
có nhưng hơn hẳn khi xưa, rồi rủ thiếp lên non tìm động hoa vàng, sống cách ly mọi
người chỉ cần 2 đứa với nhau. Thiếp không muốn xa cha và làng cũ, nhưng chấp
nhận buông bỏ để sống cho tình yêu. Nào ngờ huynh ấy đã có vợ mà dấu không cho
Diên Vĩ này biết.
Cô gái cắn môi cho khỏi khóc rồi tiếp tục kể lể:
- Ngày bị vợ huynh ấy bêu rếu giữa chợ, thiếp muốn chết cho khỏi nhục,
nhưng vì yếu đuối nên thiếp vẫn sống đến ngày hôm nay. Thế nhưng từ hôm ấy
thiếp hận đàn ông, nguyện sẽ chủ động tìm đàn ông dày vò cho bõ ghét. Thiếp sẽ
không tin, không yêu bất cứ người đàn
ông nào trong cõi đời ô trọc này nữa.
Diên Vĩ nhìn sâu vào mắt Lục Sinh, thì thầm:
- Người đàn ông đầu tiên thiếp thử nghiệm để trả thù chính là Lục huynh
trong lần huynh đi mua mực tàu. Nhìn chàng có nét hơi giống Hoàng Hữu Thương
thiếp rất xúc động. Sau khi trao đổi vài câu thơ, thiếp biết cá đã cắn câu, nên
rủ chàng đến gặp ở vườn hoa Diên Vĩ.
Lục Sinh, thiếp rất tội nghiệp chàng, nhưng rất tiếc tình yêu phải là sự
rung động cộng với duyên nợ từ kiếp trước. Thiếp đã đùa chơi chỉ để quên đi mối
tình với họ Hoàng, thiếp đã rất nhẫn tâm với chàng!
Rồi tới nạn nhân thứ hai là quan huyện của cồn Rồng. Lão quan này sàm sỡ,
thấy gái đẹp thì tươm tướp nhưng lão có tiền. Thiếp muốn chứng tỏ cho Hoàng Hữu
Thương biết rằng thiếp không ế ẩm mà còn được người giàu sang đeo đuổi. Lục
huynh tin không, làm vợ bé cho lão quan này được bao nhiêu tiền, thiếp đem cho
người đói nghèo hết. Thiếp chỉ muốn trả hận, chứ không hề ham trà tàu rượu cúc
vòng vàng.
Lục Sinh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, lời của Diên Vĩ thành
thật đến đáng sợ. Sinh hỏi vặn:
- Còn người thứ ba ngồi trên lưng ngựa thì sao?
Diên Vĩ xấu hổ cúi đầu:
- Vâng, từ khi bị Hữu Thương lừa gạt để phải chịu nhục giữa chợ, thiếp thầm
nghĩ bất cứ người đàn ông nào si mê thiếp, thiếp sẽ đem ra làm trò đùa rồi mới bỏ.
Hôm đó khi đi lên cồn, ghé vào tiệm bán tranh thiếp thấy bức vẽ bạch mã. Tranh
vẽ theo lối thủy mặc, bị cháy mất một góc nên cái đuôi con ngựa không được toàn
vẹn, nhưng chứa đầy thần khí. Thiếp rất khâm phục tài năng của người họa sĩ. Lúc
ấy kiếm sĩ họ Lâm cũng dừng lại ngắm nghía bức tranh. Chàng ta nài nỉ thiếp
nhường lại bức tranh vì biết đây là họa quyển có ẩn chứa điều huyền bí. Thú
thật thiếp chỉ xem cho vui chứ chẳng có ý muốn mua, nhưng thiếp muốn thử xem
mình còn khả năng quyến rũ đàn ông hay không, nên ra sức phê bình tranh, kéo
dài thời gian tiếp xúc với Lâm kiếm sĩ, vừa nói vừa liếc mắt đưa tình. Thiếp ít
học nào biết bình luận, nhưng cha thiếp có lần bàn về tranh thần mã với người bạn,
thiếp nhớ lõm bõm vài câu rồi vẽ vời thêm cho ra vẻ thông thạo. Quả nhiên hắn
ta thích thú rồi ... thích thiếp luôn!
Thiếp học được rằng mồi chài đàn ông không khó, chỉ cần một chút tinh tế, một
chút sắc đẹp, một chút nũng nịu, một chút kiêu ngạo thì đàn ông sẽ mềm lòng, vì
chính họ cũng thông minh kiêu ngạo cho rằng mình tài giỏi có thể chinh phục
được người phụ nữ, nhưng thật sự thì chưa biết ai là người bị chinh phục! Hắn
khoe biết coi quẻ dịch, lại có học về Linh Ngữ học, tức là tinh thông ngôn ngữ
của linh giới để nắm bắt âm thanh đầy ma lực. Ngoài ra hắn còn biết Thần Chú
thuật, tức là biết dùng lời thiêng triệu hồn người chết, biết cầu cơ, thỉnh
đồng để vong hồn thần linh nhập vào con người. Quả thế, không biết hắn ra tay
bùa chú thế nào mà trong chốc lát, con ngựa trong tranh trở thành con bạch mã
thật, một bên đuôi cũng bị cháy, và phi nhanh không khác gì thần mã.
Thiếp chỉ qua đường với hắn cho vui, vì không hào hứng với cuộc sống rong
ruổi trên lưng ngựa, mà cũng không chịu được tính tình lỗ mãng của họ Lâm này,
nên cuộc tình chỉ kéo dài mấy độ trăng tròn.
Diên Vĩ cúi đầu tiếp tục nói với Lục Sinh:
- Thú thật thiếp rất quý mến chàng - vì cái nét thư sinh và tính tình hiền
lành, nhưng rất tiếc thiếp không thể sống đời ở kiếp với chàng. Lục huynh, một
lần nữa thiếp xin cúi đầu tạ lỗi.
Lục Sinh nghe xong rất thông hiểu nỗi lòng của Diên Vĩ, người đàn bà khi
hận thù hờn ghen thì luôn trở nên mưu mô độc ác. Nhưng Lục Sinh yêu Vĩ thật
lòng, nhất là an tâm biết nàng không phải hồn ma bóng quế nên xin hẹn tuần sau
gặp lại. Sinh tin mình sẽ thuyết phục được Vĩ quên đi mối tình cũ mà chấp nhận
chung sống với Sinh.
****
Rồi đã đến buổi tối tuần sau để hai bên gặp gỡ, Lưu Sinh cho Diên Vĩ biết
một tin mới lạ:
- Nói ra thì bất lợi cho ta, nhưng đành phải để nàng biết sự thật. Ta đã
điều tra và biết Hoàng Hữu Thương không hề lừa dối nàng. Quả thực họ Hoàng đã
có vợ, nhưng vợ hắn đã chết cách đây mấy năm. Người phụ nữ này rất hay ghen,
không muốn bất cứ ai khác đến với chồng mình. Bà ta hay hiện hồn về quấy nhiễu
bất cứ phụ nữ nào quen biết với Hữu Thương. Nàng hãy nhớ lại xem, hôm bị mắng
giữa chợ có phải người vợ này mặc áo trắng thô, đầu đội khăn che kín tóc như
một xác ướp phải không? Hơn nữa khi quay đầu, bà ta có thể quay hẳn một vòng
tròn 360 độ, điều mà người sống không thể nào làm được.
Diên Vĩ lạnh mình nhớ lại, quả thật các chi tiết Lưu Sinh vừa diễn tả là
xác thực 100%, chỉ vì hôm đó quá căng thẳng nên Diên Vĩ mới không để ý.
Lưu Sinh nói tiếp:
- Ta biết nàng vẫn nặng lòng với tiểu tử họ Hoàng, ta khuyên nàng nên tìm
gặp y để trình bày rồi nối lại tình xưa. Ta rất rất yêu nàng nhưng trong tình
yêu, sự hi sinh là cao cả hơn hết. Khi thấy nàng phỉ nguyền với người mình yêu,
dù ta xót xa cô độc nhưng cũng cam lòng vì hạnh phúc của nàng.
Diên Vĩ ứa nước mắt cảm động cúi đầu:
- Đa tạ Lục huynh, tình cảm chàng dành cho thiếp thật tuyệt vời. Thiếp đã
tạo nghiệp và mắc nợ chàng quá nhiều, chỉ mong kiếp sau sẽ có cơ hội đền đáp.
Nói đoạn Diên Vĩ hối hả đi về hướng Bắc - khu gia trang mới của họ Hoàng để
tìm lại người yêu cũ.
****
Hoàng Hữu Thương lạnh nhạt đón tiếp Diên Vĩ:
- Nàng còn tìm đến ta làm gì, không phải tự nhiên nàng lại bỏ đi, sau đó
lang chạ với biết bao đàn ông, tiếng đồn nàng là hồ ly tinh quả không sai!
Diên Vĩ cố gắng tóm tắt giải thích rồi xuống giọng van nài Hữu Thương:
- Xin chàng hãy hiểu nguyên nhân mà tha thứ cho thiếp, thiếp đã bị cảm xúc
và vô minh dẫn dắt, nhất thời sân hận mà gây chuyện lớn, nhưng một dạ yêu
thương và mong tái hợp cầm sắt cùng chàng.
Hữu Thương mạnh mẽ lắc đầu:
- Ta có thể tin nàng hay
sao? Bản thân ta cũng không hề tin chuyện liêu trai chí dị, ma quái nào mà có
thể hoành hành con người chúng ta??!. Tất cả là do nàng, ta không chấp nhận một
thể xác hoen ố, một ma nữ chuyên quyến rũ đàn ông. Biết đâu ta đang là nạn nhân
thứ tư, thứ năm của nàng. Nàng đã khác hẳn cô bé trong làng khi xưa mà ta từng
quen biết và yêu thương. Nàng sân hận phức tạp, ta rất tiếc không thể nào chấp
nhận đóa Diên Vĩ dập nát như hôm nay.
Người đàn ông lại khẳng
định:
- Ta tự hỏi có phải nàng
đang diễn vai đào thương, trong khi thật sự là một yêu nữ từ âm phủ đến để thử
lòng nam tử trong mộng tình u linh. Nàng làm ta nghĩ tới loài bạch tuộc, trời
sanh ra giống này có tới 3 trái tim, 1 chính 2 phụ, tim này có thể yêu ba người
cùng lúc mà không ai biết!
Diên Vĩ lặng người không
dám tin những điều nghe được từ tai mình, và từ miệng của người đàn ông mà nàng
đã từng tôn sùng vô điều kiện từ bé tới giờ. Thật là phũ phàng, những gì Hữu
Thương vừa nói làm sĩ nhục và đau đớn cho Diên Vĩ còn hơn điều mà người vợ ma
của Hữu Thương từng nói. Lúc nào người họ Hoàng này cũng luôn quy chụp và mặc
định, kết tội một cách chủ quan, Vĩ biết nhưng vì yêu nên từng không lên tiếng phản
kháng. Vĩ nhìn Thương trừng trừng, đôi mắt tròn to tuyệt đẹp nhưng ráo hoảnh
không lệ, nàng cắn môi rướm máu:
- Ta đã quá lụy tình mang
con tim mù lòa, quả là ngu trên hết mọi cái ngu.
Rồi Diên Vĩ lặng lẽ ra đi,
lòng tràn đầy cảm xúc tiêu cực và hối hận. Đến một ngôi chùa nàng quỳ xuống tạ
lỗi cùng cha, cùng trời Phật rồi dùng mảnh chai nhọn cứa vào cổ tay mình. Khi đó
trời bỗng trở lạnh, gió buốt thấu xương, đêm vắng lặng không ai nhận ra sự hiện
diện của nàng để ngăn cản. Vĩ bị mất máu kiệt sức qua đời khi canh ba vừa điểm
- Ai cũng biết nửa đêm canh ba là giờ âm khí mạnh nhất - Lạ thay lúc nàng hấp
hối hồn lìa khỏi xác, những cánh diên vĩ trước giờ chỉ có một màu tím, bây giờ
lại được điểm thêm những đốm đỏ như máu nằm ở giữa từng cánh hoa. Mùi thơm cũng
trở nên nồng nàn hơn, nhưng nếu ngửi lâu sẽ cảm được mùi tanh của máu. Đêm sâu
lạnh vắng đến rợn người: Người đẹp, hoa đẹp hay tình đẹp... nào ai biết mà trả
lời!.
****
Rồi một đêm cũng nhằm canh
ba khi trăng tròn treo trên ngọn thùy dương, Hoàng Hữu Thương đang trầm ngâm
đọc sách thì thấy có bóng áo tím thoắt hiện nơi song cửa. Đó chính là Diên Vĩ,
nàng vẫn xinh đẹp nhưng u uẩn và thanh thoát. Ba năm đã qua, nàng lại về bên
vườn hoa diên vĩ tím ngắt với nhụy đỏ như máu. Hữu Thương lắp bắp:
- Tính từ ngày nàng tự tử
bên chùa đến nay, hoa diên vĩ đã nở rồi tàn được trọn ba mùa, chắc hẳn nàng
mang thân phận yêu ma để trở về đây?
Diên Vĩ nở một nụ cười ma
mị, xoay đầu với nguyên một vòng tròn 360 độ, nhẹ nhàng trả lời:
- Thiếp mới ăn năn đền tội
trong cõi âm được hơn ba năm, nhưng Phật Bà thương cho thân nữ nhi phải chết vì
lụy tình, nên cho thiếp về gặp chàng rồi sẽ trở về U Minh giới, tiếp tục chịu
hình phạt cho tới khi giải nghiệp siêu thoát.
Hữu Thương chớp mắt che dấu
xúc động:
- Ta thành thật xin lỗi
nàng, không hiểu sao dạo ấy ta đã quá u mê cứng cỏi, nói lời xúc phạm tới nàng.
Diên Vĩ cắn môi, nước mắt
chan hòa:
- Chàng thật sự đã nợ ta
một lời tạ tình, ta chết đi mà trong lòng vẫn nặng trĩu sân hận. Giờ đây nghe chàng
tự ý nói lời nhận lỗi, ta đã như trút được gánh nặng trong lòng, có thể an tâm trở
về cõi ta bà địa phủ. Tối nay ta được phép trở lại chỉ trong 1 canh giờ, mục đích
để trao cho chàng đứa con của chúng ta, mong chàng nuôi dạy nó cẩn thận. Nó
được tròn 3 tuổi, thông minh đỉnh ngộ giống hệt chàng hồi bé. Nó là thiên tài
về sáo trúc, không học mà biết. Tiếng sáo của nó u linh, trở nên ảo diệu khi
vang lên trong mộng hoặc lúc trăng tà. Nó thổi được hầu hết những bài mà khi
xưa chàng đã từng thổi với cây Lưu Thủy Tiêu.
Diên Vĩ cay đắng nói tiếp:
- Chắc hẳn chàng hồ nghi
cho rằng thằng bé này là con của ai khác, vậy thì hãy nhìn vào vai bên trái của
nó. Nhìn cho kỹ cái bớt màu chàm hình con cá nhỏ. Có phải vai trái của chàng
cũng có một vết bẩm sinh, ấn ký tiền định giống y như vậy phải không?
Hữu Thương ôm đứa bé, rùng
mình gai ốc mọc đầy người:
- Đúng thế, đúng thế! Bây
giờ ta rất ân hận mọi chuyện. Nàng hãy ở lại cùng ta nuôi con, ta sẽ yêu thương
nó và nàng. Quả là trong dòng họ Hoàng, tất cả con trai đều sinh ra với dấu ấn
luân hồi hình con cá màu chàm. Khỏi nói ta cũng nhận ra nó.
Diên Vĩ cười buồn:
- Cảm ơn chàng đã mời ta ở
lại nhưng tiếc là duyên đã cạn. Ta mang phận bạc, tình yêu của chàng lại mong
manh đầy nghi kỵ không đủ mạnh để giữ đời cho nhau. Hơn nữa bây giờ âm dương
chia cách, tình ta như mộng – mà mộng thì đã tan. Trong tình yêu, người ta đến
với nhau là vì duyên, mà ra đi cũng vì duyên, không thể miễn cưỡng khi ly nước đã
đổ. Hãy để mọi việc thuận theo ý Trời. Rời xa nhau là để gặp lại nhau ở một nơi
nào đó tốt đẹp hơn, nào ai đánh thức được kẻ chỉ giả vờ ngủ.
Diên Vĩ ngâm mấy câu thơ 4
chữ trước khi tạ từ về Âm Hồn lộ:
Hồng trần đoạn lối
tình mỏng tựa sương
duyên xưa đã hết,
xin đừng vấn vương
Bài học xương máu:
Nếu đủ yêu thương
thì nên tha thứ
cho kẻ cuối đường!
Hữu
Thương lặng lẽ ôm con, hơn bao giờ hết hắn nhận ra ở chốn U Minh, Diên Vĩ sẽ
luôn khắc khoải vọng về dương thế không thể siêu thoát. Hồn nàng sẽ cứ quanh
quẩn ở giàn hoa Diên Vĩ tím ngát có nhụy đỏ và mùi hương chập chờn, như để
chứng minh là có sự tồn tại giữa hai cõi hoàng tuyền - dù rất mơ hồ, rất khó
tin và khó hiểu. Quả thật thực hư, chính tà, thần tiên hay ngạ quỷ luôn đan xen
tròng tréo với nhau rất khó mà phân biệt.
Chàng cũng hiểu rõ mình
phải bước tới khi không thể quay đầu mà sửa lại những lỗi lầm trong quá khứ.
Trong tâm trạng rúng động thương cảm, Hữu Thương nâng cây Lưu Thủy Tiêu lên
môi, thổi khúc tang thương réo rắt. Người đời tin là khi tiếng sáo ma mị kia
cất lên, người từ cõi âm sẽ được về đứng khóc bên giường - Nhưng thôi về để làm
gì, khi chỉ được đứng yên mà khóc hận!
Người về khép nửa song
thưa,
Trăng rơi đáy mộng, gió lùa
tóc ai.
Lỗi duyên khóc hận ngày dài
Thực hư lẫn lộn, đan xen vô
thường
nhớ nhau xin gởi mùi hương
luyến thương lỡ nhịp, hoa
vườn vẫn tươi...
Nguyễn Ngọc Duy Hân
No comments:
Post a Comment