Sub Label Menu bars



Trăng Biển

Vốc một vốc trăng vàng
uống cạn nỗi lo toan
trăng lung linh như lệ
nên lòng vẫn ngổn ngang

Bên biển vắng muộn màng
đàn ai oán như than
hát rằng đêm vọng nguyệt
trăng rớt xuống đồng hoang

Tim nhức nhối vô vàn
ai đánh hồn vỡ tan?
bằng môi hôn, mật ngọt
vẫn còn đó xốn xang

Ta cúi mặt ngỡ ngàng
biết em tự hồng hoang
nay hóa thân quỉ dữ
làm sóng buồn tràn lan

Gầy thân con dã tràng
run rẩy trốn vào hang
em vẫn đành dẫm chết
rồi giả bộ để tang!

Hoa biển giờ đã tàn
chim gãy cánh bay ngang
tiếng hải âu tuyệt vọng
gọi tình buồn miên man

Thức canh khuya đến sáng
cửa linh hồn mở toang
mây bỗng già trước tuổi
bay trên cao bàng hoàng

Bờ dương liễu hai hàng
khóc cùng gió mênh mang
nước cuốn sợi rong biển
chôn vào cõi hoang mang

Bỗng rực sáng rỡ ràng
hải đăng tựa hào quang
soi biển đang dẫy chết
hấp hối cùng trăng tan....

Trịnh Tây Ninh



No comments:

Post a Comment