Lên non
ủ ngọn bông lài
tưới cành nguyệt quế
nhớ ngày còn xanh
Thôi ta
cúi mặt cũng đành
ngồi thiền
hát núi
tâm lành
trăng thơm
Yêu người
nào tính thiệt hơn
thanh âm sẽ vỡ
trong hồn trăng rơi
Ánh vàng
thành cánh
sen tươi
ướp cho nhân thế
một lời vô vi…
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment