Đêm thu trở lạnh
người đến cùng ai
bỏ ta đứng ngóng
tà áo thôi bay
Người từ thu ấy
đã đến cùng ai
quên ta nước mắt
giọt tựa ngọc trai
bên thềm hiu hắt
lá đổ sân gầy
Này người năm ấy
nỡ đến cùng ai
người nào đâu thấy
tình chẳng phôi phai
ta cành hoa giấy
trong gió heo may
run như bướm trắng
gẫy cánh tình say .....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment