Ngỡ rằng
tình
đã hư không
cõi
lòng đã lạnh
buồn
trông
tơ
vò
ngỡ rằng
con
nhện giăng tơ
chỉ
cho cái kiến
ngây
thơ vướng vào
ngỡ rằng
quên
chuyện chiêm bao
mà
sao thức giấc
hư
hao ý sầu
nhện
ơi
giăng mối
tơ sầu
cho ta mắc cạn
biết đâu lối về ...
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment