
Tóc tơ lả lướt
đêm thu mây trời
tay thuôn nhẹ vuốt
giọt sầu rụng rơi
Long lanh mắt ướt
em tôi ít cười
em còn rất trẻ
vui đi, em ơi !
Rồi em sẽ lớn
như trăng sẽ già
riêng tôi đứng đợi
dù em không qua
Đón em vào hạ
có chú ve gầy
vươn đôi cánh giấy
hát khúc tình say
Mắt em mực tím
Môi em lửa nồng
nào tôi dám mong
một lần ôm lấy
Em về bên ấy
có nhớ gì không
sao nỡ theo chồng
quên tôi đứng đợi ?
Áo em diệu vợi
chân gót hạc hồng
qua rồi mùa đông
sao tôi vẫn ngóng ?
Thuyền run mũi sóng
gió lộng dạt dào
tình tôi hư hao
buồn hơn ngọn cỏ
Ngồi chờ đến ngọ
chẳng thấy ai về
trưa buồn lê thê
vì tôi đã khóc
Gởi em gấm vóc
tôi dệt mỏi mòn
con tằm héo hon
nhả tơ suốt kiếp
Chúc em đi tiếp
cõi rộng đường đời
Em còn trẻ lắm
đừng buồn như tôi !
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment