
Yêu em
mùa xuân
nước măt
tràn dâng ta quyên gọi hạ
hát bài ái ân
ta chim bói cá
nhớ tình bâng khuâng
ta cây hồng thắm
trước gió ân cần
cành gai nhọn sắc
thâu lòng thanh tân
đôi tay rướm máu
ôm em tới gần
từng giọt nóng đỏ
thành hạt bảo trân
Trưa
ngồi ôm mặt
mơ sao
có lần đi ngang qua đó
giả làm tình quân
Ai gieo sóng gió
trong ngày đầu xuân
sầu tình chất ngất
biết bao nợ nần ?
Sao em
đi khuất
mặc ta
thương thân sao tình tan mất
gãy cánh Thiên thần
sao em nói thật
để giờ phân vân ?
Gặp ta
hành khất
quay
lưng sao đành ? Trời mưa ướt đất
lạnh mềm đôi chân
Tình ta chật vật
bao năm không thành
thôi xin cúi mặt
một lần ăn năn
miệng cay đắng mật
cũng chúc duyên phần
em sang phố mới
với người chung chăn
Ôm trăng
khóc nuối
tại ta
ngu đần buồn phiền trăm mối
chỉ mình thiệt thân
Ta ơi đã mất
cả một ngày xuân
Khi em đi khuất
bỗng mình thương thân....
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment