Buồn
Buồn em như biển mênh mông
biển ngưng sóng vỗ mà lòng vẫn đau
vỏ sò trơ trọi cúi đầu
khi chìm, khi nổi mà sầu vẫn tuôn
để anh làm ốc mượn hồn
tát cho biển cạn! mong buồn sẽ vơi
Buồn em như núi mù khơi
núi cao chất ngất mà đời rong rêumây bay ngang núi buổi chiều
không che nổi ánh tiêu điều tình ta
tay lau nước mắt nhạt nhòa
thôi em đừng khóc, bởi ta cùng sầu!
Buồn em như ngọn cỏ lau
mong manh trong gió, hư hao kiếp ngườisao em lại chúc anh vui?
từ lâu anh đã chỉ cười trong mơ
thì thôi! ta dệt vần thơ
thả trôi sóng nước, giả vờ mình vui
Buồn em sẽ đến cuối đời
hỏi em có muốn nói lời thở thanôm em, tay níu vội vàng
chút tình nở muộn bên hàng thùy dương
thương em, trăn trở đêm trường
dù xa cũng gởi mùi hương đóa quỳnh
Buồn em đến tận bình minh
ngày dài cũng hết, nên tình cũng tantiếc chi giấc ngủ muộn màng
mở bừng mắt dậy, ngút ngàn sầu mây
ai đem ta đến chốn này?
để buồn vẫn mãi bủa vây cả đời
Buồn em, buồn mãi, buồn ơi!

No comments:
Post a Comment