Gai Sen
Chuyện tình cảm buồn của một cô gái quê với chàng trai trẻ từ Canada về
Liên cúi xuống ao sen, cắt những bông hoa đẹp nhất để chuẩn bị cắm trên chánh điện. Hôm nay rằm, ánh trăng đêm qua còn sót lại, đọng trên những chiếc lá tròn xoe, long lanh như nước mắt. Liên đưa tay quệt mồ hôi trán, mới sáng sớm mà trời đã oi nồng khó chịu. Một ngày mới đã bắt đầu, Liên sẽ phải quét dọn Chùa, đi chợ nấu ăn, chăm sóc các em mồ côi Chùa nuôi và giúp bà Tám cắt rau nuôi heo, nuôi gà. Vất vả từ sáng tới khuya, nhưng Liên thấy vui và lòng thật thanh tịnh. Sư Thầy đã dạy cô bỏ bớt sân si, sống an nhiên tự tại. Liên khôn ngoan trước tuổi, hiểu nhiều về cuộc sống, về sự nghèo khổ cô đơn, lấy niềm vui của các em, của sự cho đi làm niềm vui của mình.
Chuyện tình cảm buồn của một cô gái quê với chàng trai trẻ từ Canada về
Liên cúi xuống ao sen, cắt những bông hoa đẹp nhất để chuẩn bị cắm trên chánh điện. Hôm nay rằm, ánh trăng đêm qua còn sót lại, đọng trên những chiếc lá tròn xoe, long lanh như nước mắt. Liên đưa tay quệt mồ hôi trán, mới sáng sớm mà trời đã oi nồng khó chịu. Một ngày mới đã bắt đầu, Liên sẽ phải quét dọn Chùa, đi chợ nấu ăn, chăm sóc các em mồ côi Chùa nuôi và giúp bà Tám cắt rau nuôi heo, nuôi gà. Vất vả từ sáng tới khuya, nhưng Liên thấy vui và lòng thật thanh tịnh. Sư Thầy đã dạy cô bỏ bớt sân si, sống an nhiên tự tại. Liên khôn ngoan trước tuổi, hiểu nhiều về cuộc sống, về sự nghèo khổ cô đơn, lấy niềm vui của các em, của sự cho đi làm niềm vui của mình.
Liên bị cha mẹ
vất ở ao sen Chùa này hơn 20 năm trước, khóc oe oe trong đám sen trắng, may nhờ
Thầy lượm được nuôi dưỡng nên Liên mới hiện diện trên cuộc đời cho tới hôm nay.
Liên không đẹp nhưng thùy mị xinh xắn, tuy gầy còm nhưng vẫn có duyên, chỉ học
đến trung học nhưng lanh lẹ khôn ngoan, xóm giềng ai cũng thương mến.
Cuộc sống bình
dị trôi qua, Liên vui trong bổn phận, chắc là cô sẽ không lấy chồng, mà cũng
chẳng xuống tóc đi tu, cô sẽ giúp các em mồ côi học hành nên người, giúp Chùa
Viên Giác ngày càng phát triển. Khi có chuyện vui buồn thì Liên tâm sự với bà
Tám. Bà Tám đã già nên hiểu nhiều về thế sự nhân tình, rất tốt bụng thương
người. Liên học được ở bà nhiều điều mà mớ sách vở ít ỏi Liên có không hề dạy.
Liên chia sẻ với bà tất cả mọi chuyện như với một người bạn thân, nhưng gần đây
Liên đã dấu diếm, chưa dám thổ lộ với bà điều đang làm tâm tư cô xáo trộn. Liên
xấu hổ cúi mặt, giả vờ ngửi đóa sen hồng để che dấu bối rối. Có lẽ Liên đã yêu!
Một người con
trai cao ráo, chắc là giàu lắm, bằng cấp thật nhiều đã đến Chùa trong mấy tháng
gần đây rồi làm Liên chao đảo. Bảo Ân - cái tên thật đẹp, con người thật đẹp.
Ân theo phái đoàn thiện nguyện từ Canada đến Chùa để giúp người dân khám bệnh,
mổ mắt. Ân chưa là bác sĩ, chỉ mới tập sự, chịu trách nhiệm khám tổng quát để
chuyển hồ sơ lên thành phố. Mỗi sáng Ân tới Chùa gặp bệnh nhân sắp hàng chờ
khám miễn phí, làm việc tới trưa rồi đi lo các công việc khác. Nghe nói ông Nội
của Ân ở gần đây, nên Ân đã chọn tỉnh lỵ này để gần gũi với gia đình và thực
tập trong mùa hè này.
Liên thấy mình
xôn xao mỗi khi Ân hiện diện, trái tim non rộn ràng khi Ân thăm hỏi, nhờ vả
những chuyện lặt vặt. Có lần Ân cần đi lên tỉnh, Thầy giao chiếc xe Dream cho
Liên để chở Ân đi. Chạy xe vòng vòng tỉnh lỵ thì rất dễ dàng, vì cô thuộc đường
xá nằm lòng, lại khéo léo cẩn thận. có khi Liên phải chở mấy trăm cái chén dĩa
kiểu mỏng manh, mà vẫn không trầy trụa chút nào. Miệng Ân nói sợ, bảo dân ở đây
chạy xe ghê quá, nhưng Liên thấy Ân vui và thích thú mỗi khi Liên luồn lách,
qua mặt được một số xe khác. Có khi Ân sợ té, ôm chặt lấy Liên làm cô hết sức
bối rối.
Liên để ý chăm
sóc Ân, nấu những món thuần túy quê hương cho Ân ăn trưa, bắt đầu mơ mộng lãng
đãng. Lạ ghê, Ân sinh ra ở nước ngoài, lần đầu tiên về Việt Nam nhưng thích ăn
canh chua, cá kho tộ, nhất là loại cá mề gà kho khô, thứ rẻ tiền nhất mà đám
trẻ ở Chùa không hề thích. Nhưng Liên cũng biết mình không nên mơ mộng hão
huyền, cô biết thân biết phận. Hoàn cảnh Liên và Ân khác nhau một trời một vực,
Liên cố gắng đè nén tình cảm và giận chính mình vì “đũa mốc mà chòi mâm son”. Liên cũng biết câu ca dao “Con Vua thì được làm Vua, là con sãi chùa
thì quét lá đa” nên uất ức cúi đầu, vò nát bông sen trên tay mà không biết.
- Liên suy nghĩ
gì mà vò cánh hoa vậy, bắt chước Trần Quốc Toản bóp nát trái cam hả!
Thì ra Ân đã tới
và ra ao sen kiếm Liên. Liên lại càng bối rối, ấp úng không nói nên lời, may có
bé Hà tới kiếm, nhờ Liên giúp làm bài tập nên Liên giả đò bận rộn bỏ vào trong
Chùa.
Liên rời phòng
khách, nơi Ân đang chào hỏi mọi người để về nhà bếp tiếp tục công việc nấu ăn,
chăm sóc trẻ em mà đầu óc phân tán, nhưng cuối cùng Ân đã tới bếp tìm Liên:
-Ân cám ơn Liên
rất nhiều trong thời gian vừa qua. Liên thật giỏi, thật dễ thương, cầu chúc
Liên mọi điều tốt đẹp.
Liên mỉm cười,
Ân nói tiếng Việt hơi ngọng, xài chữ sai nếu phải nói chuyện nghiêm chỉnh trang
trọng. Liên nhớ có lần thằng Cún vừa bị sốt vừa bị suyễn, thở khò khè khó ngủ,
rên rỉ như con mèo hen, Liên ẳm Cún hát ru bài dân ca miền Nam, Ân tới chơi
nghe được lên tiếng:
-Đẹp quá, đẹp
quá!
Liên nhìn quanh
quất, ở đây chẳng có ai ngoài Liên và Cún, mà chẳng ai đủ đẹp để Ân phải khen
nức nở như vậy, Liên tròn xoe mắt:
-Ai đẹp?
Ân trả lời:
-Liên hát đẹp
quá
Liên không vẫn
hiểu nên ngơ ngác, Ân ấp úng nói luôn bằng tiếng Anh:
-You, you sing
beautifully!
Sau này Liên mới
hiểu Ân khen Liên hát hay.
Ân xin Liên một
tấm hình để đem về Canada, nhưng Liên không có. Từ bé đến lớn khôn, Liên lấm
lem ở ao sen, ở nhà bếp, chuồng heo, chưa ai để ý và chụp hình Liên. Năm ngoái
con heo nái của Chùa đẻ được số heo con kỷ lục, cán bộ nông thôn Tỉnh có đến để
phỏng vấn Liên cách nuôi heo rồi chụp hình đàn heo chứ không chụp hình Liên! Ân
xin Liên địa chỉ email để khi rảnh Ân viết vài dòng hỏi thăm, Liên cũng không
có. Liên chỉ mang máng biết computer là gì khi lau chùi computer cho Thầy, chứ
chưa hề được sử dụng máy vi tính.
Liên biết cơ
duyên của mình với Ân đến đây là chấm dứt, từ đây tất cả sẽ trở thành kỷ niệm.
Mùa hè năm tới Ân sẽ đi Ấn Độ làm việc thiện nguyện cho chương trình của Mẹ
Teresa Thành Calcutta, năm sau nữa cũng đã có sắp đặt khác, chắc là khó có cơ
hội trở lại Việt Nam. Người ở nước ngoài sung sướng quá, có thể sắp xếp, tiên
liệu được tương lai, không phải sống trong số phận mờ mịt không biết tới ngày
mai - nhất là những người nghèo hèn như Liên. Liên cũng muốn có một tấm hình
của Ân, nhưng dĩ nhiên Liên không dám hỏi. Không sao, hình ảnh Ân sẽ không bao
giờ phai mờ trong tâm trí Liên, thì cần chi một tấm hình chụp.
Ân tặng Liên một
món quà giã từ, Liên bối rối từ chối. Trước đây cũng có con trai trong xóm tán
tỉnh tặng quà cho Liên, nhưng cô không nhận. Liên nhớ lời thầy dạy: “Đói cho sạch, rách cho thơm”, Liên nhủ
lòng sẽ sống trung trực và gìn giữ nhân cách, sĩ diện của mình. Liên không ham
giàu sang, mấy thằng công tử bột con cán bộ hay tới Chùa chơi, có anh tỏ ý
thích Liên, nhưng Liên rất ghét.
Ân khẩn khoản:
-Chỉ là một chút
quà nhỏ để Liên nhớ tới Ân. Liên biết không, từ ngày tới đây, Ân nhận ra mình
thích hoa sen lắm, mỗi khi đi bất cứ nơi nào có hoa sen Ân cũng sẽ nhớ tới
Liên.
Liên lên chánh
điện thắp một nén nhang để lòng được thanh tịnh, cô cũng không quên ngước mắt
lên trời, chắp tay cầu nguyện cùng Chúa của Ân để Chúa của Ân cho anh về Canada
bằng an, chuyến bay an lành, tương lai tốt đẹp.
Liên đưa tay
vuốt ve bông sen cài áo, hoa sen không hề có gai, mà sao lòng Liên đau nhói như
có hàng trăm, hàng ngàn cành gai nhọn sắc ….
Trịnh Tây Ninh
No comments:
Post a Comment