Thật là khờ khạo. Ngày “Mother’s Day” năm tôi chừng 7, 8 tuổi gì đó, hai chị em tôi thức dậy sớm tự làm món ăn sáng cho mình và mẹ, để mẹ được ngủ thêm. Lần đầu tiên chúng tôi chiên trứng nướng bánh mì, vụng về rơi rớt khắp nơi. Khi mẹ thức dậy, chúng tôi tặng thiệp do chúng tôi vẽ, và khoe với mẹ chúng tôi đã làm các phần ăn sáng xong.
Ba tôi nói :
- Ba mẹ đã dậy từ lâu, nhưng nghĩ tụi con làm mẹ ngạc nhiên bằng cách làm thức ăn sáng cho mẹ, nên bây giờ ba mẹ mới xuống!
Tôi giật mình xấu hổ. Vì chỉ chú tâm tới chữ "Mother's Day", hai chị em chúng tôi nghĩ tới chính mình và mẹ, mà quên làm phần ăn sáng cho ba! Ba không trách, chỉ cười xòa ôm chúng tôi vào lòng, rồi ông nhanh nhẹn đi chiên thêm trứng cho phần mình.
Bây giờ tôi đã lớn, đã hiểu và thương ba mẹ nhiều hơn, nhưng tôi vẫn nhiều lần quên sót, không hiểu và thực thi ước muốn của cha mẹ. Chẳng bao giờ chị em tôi có thể lo cho cha mẹ đến nơi đến chốn. Cũng may ba mẹ không bao giờ chấp và luôn hy sinh cho chúng tôi. Đặc biệt trong ngày "Mother's Day" hằng năm, tôi lại nhớ tới ba và yêu quý ông hơn, vì ông luôn độ lượng, không câu chấp con cái, không nhỏ nhặt hờn giận. Ông lại không ngại xuống bếp, thường giúp mẹ tôi nấu ăn, dọn dẹp. Ông không đòi hỏi hai chị em chúng tôi điều gì, ngoại trừ những điều ích lợi cho chính bản thân chúng tôi. Tôi sẽ cố gắng để học hành nên người cho cha mẹ an lòng.
Tôi còn trẻ và chưa có bạn trai, nhưng mẫu người chồng lý tưởng của tôi có hình ảnh của ba tôi trong đó. Ngày của mẹ mà tôi viết nhiều hơn về cha, quý vị chắc hiểu vị trí của ông lớn trong trái tim tôi như thế nào.
Nguyễn Ngọc Duy Hân
No comments:
Post a Comment