- Con chẳng cần mua gì tặng mẹ, mẹ chỉ mong con
gia nhập đội giúp lễ của nhà thờ Việt Nam.
Tôi cố gắng vâng lời đi tập lần đầu tiên, nhưng
chẳng vui vẻ chút nào. Thằng bạn lên mặt dạy tôi :
- Phải làm thế này, thế này. Muốn giúp lễ phải giỏi tiếng Việt và rất là
thông minh!
Tôi tin mình giỏi tiếng Việt và thông minh, nhưng còn lúng túng nên đành
im lặng. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, tôi giúp lễ thật giỏi và được chọn làm
trưởng đội. Có lần cha xứ bị ho, tôi biết tự động rót cho cha ly nước, sau lễ
cha xoa đầu cảm ơn tôi. Tôi nhận ra chén dĩa Thánh không cần phải dùng xà bông và
nước để rửa như mẹ rửa chén bát hằng ngày, mà chỉ cần lau rồi cất. Bánh Thánh cũng
là món duy nhất không cần dùng muổng nĩa để ăn mà vẫn tôn kính, trang trọng.
Hôm nay có thằng bạn vừa mới gia nhập vào đội giúp lễ, nó rụt rè chậm chạp,
tôi phải dạy nó:
- Phải làm thế này, thế này. Muốn giúp lễ phải giỏi tiếng Việt và rất là
thông minh!
Nó nhìn tôi thán phục, tôi thấy thật hãnh diện.
Mẹ ôm tôi:
- Con trai giỏi lắm, cám ơn con đã tặng mẹ món quà Noel quý nhất.
Tôi rất vui. Được đi giúp lễ là món quà mẹ đã cho tôi, không phải là món
quà tôi cho mẹ như tôi vẫn nghĩ.
No comments:
Post a Comment