Sub Label Menu bars



Thơ - Tiếc hận




Tiếc hận

Tôi nằm nghe tiếng khóc
nỉ non thương tiếc tôi
Ô sao lạ thế nhỉ
thì ra tôi chết rồi!

Tôi bỗng rơi nước mắt
chính tôi cũng khóc tôi
buồn mình không sống tốt
đam mê cả cuộc đời

Ngày mai người sẽ đốt
xác tôi về bụi tro
nhưng người làm sao đốt
những tội lỗi, so đo?

Tôi đã từng xét đoán
sai lầm với người thân
tôi vẫn hằng hoang phí
chẳng giúp gì thế nhân

Mắt tôi khi còn sống
không cúi nhìn xung quanh
tay tôi khi cử động
chẳng âu yếm, ân cần

Giờ nằm đây buông thõng
muốn nói, miệng ngậm câm
mong đền bồi, sám hối
nhìn lại những lỡ lầm

nhưng thôi đã quá trễ
niềm hối hận trào dâng
chi thiết tha xin được
lời kinh - dù âm thầm

Hãy nguyện cầu cho tôi
linh hồn mới qua đời
được Chúa thương tha thứ
nhờ chuỗi hạt Mân côi

và xin hãy hiểu tôi
dù chẳng nói nên lời
để sống cho ý nghĩa
kẻo tiếc hận như tôi....

Trịnh Tây Ninh

No comments:

Post a Comment